Khoảng cách từ cổng đến nhà chính khá xa, Trần Thanh do được linh tuyền cải tạo nên đối với cậu việc đi một đoạn đường như vầy là quá dễ, còn đám người theo sau không được thoải mái như vậy. Bọn họ chảy mồ hôi đầm đìa, hai chân như muốn rụng rời. Nhưng trông thấy thiếu gia nhà mình bình tĩnh như thường, họ cũng không dám nói gì, cắn răn lết theo cậu. Đợi đến vào nhà chính, đứng trước thiếu gia đang ngồi yên tĩnh trên ghế, hai chân bọn họ đã run run.
Nhìn thấy đám người mặt xanh mét, mồ hôi đầm đìa trước mặt, Trần Thanh mới sực nhớ ra hình như khoảng cách từ cổng đến đây hơi xa. Thấy bọn họ mệt thành như vậy cậu cũng thấy tội, nhưng không thể kêu bọn họ ngồi ngang với mình được. Cậu an ủi bản thân, thôi xem như cho họ luyện tập vậy.
Đại Ngưu cố gắng bình ổn hô hấp đứng cạnh Trần Thanh, khi đám người mới quỳ lạy chủ nhân, ông né sang một bên, đợi bọn họ đứng dậy rồi thì quay lại chỗ cũ.
Trần Thanh nói.
-Đây là Đào viên cư, về sau các ngươi sẽ làm việc ở đây. Nhiệm vụ chủ yếu của các ngươi là phục vụ chủ nhân cho chu đáo. Bây giờ mọi người lần lượt giới thiệu bản thân đi.
Thật ra lúc mua bọn họ có nói qua tên của mình. Nhưng số lượng quá nhiều Trần Thanh không nhớ hết, cho nên yêu cầu họ nói lại.
Nam nhân trung tiên cung kính nói.
-Bẩm thiếu gia, tiểu nhân gọi Phạm Hưng. – Theo yêu cầu của Trần Thanh, đám người này cũng gọi cậu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547168/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.