Hồ Phong chỉ vào khoảng trống giữa hồ nước và cổng.
-Chỗ này còn trống nhiều quá, không biết công tử có muốn xây dựng thêm gì không.
Trần Thanh lắc đầu.
-Chỗ đó ta có dự định khác, không cần chạm vào.
Hồ Phong vội gật đầu xác nhận.
Trần Thanh lấy tiếp trong ngực áo ra vài xấp giấy, theo thứ tự mà đưa cho Hồ Phong và Hồ Đại.
-Đây là bản vẽ các cấu trúc nhà cửa, vật dụng ta yêu cầu. Hai người xem thử, nếu cái nào không ổn chúng ta bàn lại.
Hai người nhận bản vẽ , nghiêm túc xem. Hồ Phong chỉ vào bản vẽ căn nhà ở trung tâm.
-Không biết công tử muốn dùng chất liệu gì để xây nhà?
Trần Thanh trả lời.
-Dãy nhà cho hạ nhân, Phong huynh cứ làm bằng vật liệu bình thường là được, nhưng chọn loại nào tốt một chút. Còn căn nhà chính này, ta muốn làm bằng gỗ lim?
-Gỗ lim?!
Hồ Phong giật mình nhìn cậu. Lí do Hồ Phong giật mình không phải thời đại này không có gỗ lim, mà bởi vì nó quá đắt. Thời đại này ngoài việc ẩm thực không phát triển, còn lại cũng khá giống địa cầu xưa của Trần Thanh. Và tất nhiên, gỗ lim ở đây cũng giống vậy, rất rất rất đắc tiền.
Thời đại này, con người chỉ dùng gỗ lim để làm bàn ghế, mà đó chỉ là dành riêng cho những gia đình giàu có sử dụng. Một căn nhà một tầng bằng gỗ lim, giá trị ít nhất cũng hơn trăm lượng vàng, chỉ có kẻ khác người như Trần Thanh mới nghĩ đến việc sử dụng gỗ lim làm nhà, cũng chỉ có cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547159/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.