Vật dụng đầu tiên Trần Thanh nghĩ đến là vũ khí. Trần Thanh không biết cậu có may mắn sở hữu dị năng như bài post đăng không, nhưng cậu luôn nghĩ rằng làm việc gì cũng chừa thêm đường sống, nên có vũ khí tốt thì tận thế đã có thêm một phần đảm bảo.
Lăn lộn từ lúc nhỏ, Trần Thanh cũng quen biết được vài đại ca trong khu vực, cậu ngỏ ý muốn mua súng đạn nhưng họ không bán. Năm trước vừa có vụ ẩu đả, hai phe nổ súng lạc đạn làm chết mấy dân thường, chính quyền siết chặt việc buôn bán súng ống, thậm chí loại súng đi săn họ cũng không dám bán qua tay. Trần Thanh đành ngỏ ý mua vũ khí lạnh số lượng lớn. Năm ngày sau, cậu đã nhét một gốc không gian mình bằng kiếm, đao, mã tấu,… Vốn dĩ chỉ một mình Trần Thanh ban đầu định mua vài cây đao là được. Nhưng suy nghĩ lại, vũ khí rất quan trọng, mà trong quá trình sử dụng lỡ bị gãy, bị mất hoặc bị trộm gì đó, cậu có thể vì không có vũ khí mà ảnh hưởng đến tính mạng. Đối với Trần Thanh, mạng sống của cậu là quan trọng nhất, cho nên nếu chỉ cần bỏ một số tiền mà mua được sự an tâm, tiền đó cậu sẵn sàng bỏ ra.
Tiếp đó là mua các loại thuốc. Trần Thanh tiêu một mớ tiền để mua một xe thuốc đủ loại. Cảm, ho, sốt, sổ mũi, cầm máu,... Dẫu các loại thuốc mà cậu mua cũng chỉ là các bệnh thông thường, Trần Thanh cũng cảm thấy đủ rồi. Tận thế đến, đủ khả năng để chữa các bệnh thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547131/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.