Edit: Pa
[Hãy cứ là chính mình]
***
Thật ra, đã hai ngày rồi họ không gặp nhau, giữa lúc công việc bận rộn thì chừng ấy thời gian cũng chỉ chớp mắt là qua. Thế nhưng Hàn Hành Chu luôn dành một phần nhỏ trong tâm trí để nghĩ xem Thẩm Cảnh Duyên đang làm gì. Dẫu sao cũng không ở cùng một thành phố, cảm giác ràng buộc mà người ta vẫn thường nói dường như đã bén rễ sâu hơn.
Hai ngày cũng miễn cưỡng xem như là một cuộc chia ly ngắn. Thẩm Cảnh Duyên dậy sớm để lên máy bay, lúc về đến nhà đã đói mềm người, giải quyết xong bữa sáng mới thân mật với Hàn Hành Chu một chút.
"Tối hôm qua không vui sao?" Thẩm Cảnh Duyên hỏi.
"Đâu có." Hàn Hành Chu dọn dẹp bàn ăn, anh bảo Thẩm Cảnh Duyên tắm rửa đi rồi lên giường ngủ một lát, "Anh chỉ hơi sợ một chút."
"Ò." Thẩm Cảnh Duyên biết thực ra Hàn Hành Chu là người hiếu thắng từ trong xương cốt, chỉ là anh ấy không nói nhiều về điều đó như những người khác, có ai khi yêu mà không muốn nửa kia thấy phương diện hoàn hảo nhất của mình, Hàn Hành Chu cũng không ngoại lệ. Có lẽ đối phương sợ bản thân sẽ phạm phải một "vết nhơ" rồi đánh mất đi tình yêu từ bạn đời.
"Lúc đó anh thấy, dường như mình đang vô cớ gây chuyện nên không muốn giận cá chém thớt với em." Hàn Hành Chu nhìn mặt thăn dò xem thái độ của cậu ra sao rồi vội vã lái sang chuyện khác, "Nhưng về sau anh sẽ không như thế nữa."
"Ừm." Thẩm Cảnh Duyên bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-luc-hap-dan/445969/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.