Edit: Pa
Chương 8. Ấm cúng
[Trong suốt những năm tháng qua, hiếm có khi nào mà Hàn Hành Chu lại cảm thấy cô đơn đến vậy]
***
Trước khi có bữa tiệc này, Thẩm Cảnh Duyên vẫn cho rằng, cùng lắm thì mình và Hàn Hành Chu chỉ có thể xem nhau như khách, dù thế nào đi nữa thì vẫn có thể lấy "ngượng ngùng" làm cái cớ để che đậy đi mọi sự bất thường. Không ngờ, biến số lớn nhất lại là Hàn Hành Chu. Tay của anh đặt ngay gần cằm cậu, chỉ hơi nghiêng đầu là có thể tì cằm lên tay anh.
Cậu nhìn Hàn Hành Chu rồi hỏi: "Vậy em gọi anh là gì?"
"Hành Chu nhà chúng ta không thích mấy cái tên quá ướt át, nhưng mà Duyên Duyên đáng yêu như thế, gọi kiểu gì cũng thấy dễ nghe." Mẹ Hàn cũng gọi cậu là Duyên Duyên.
"Con vẫn thích gọi anh ấy là Hành Chu." Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười, cậu chẳng nghĩ ra cách gọi nào hay ho hơn được.
Đúng lúc phục vụ đẩy cửa vào, bày đồ lên bàn xoay. Các món trên bàn đều dựa theo khẩu vị của Hàn Hành Chu và Thẩm Cảnh Duyên. Trước khi tới đây, Thẩm Cảnh Duyên bận sửa lại bản thảo nên không có thời gian ăn trưa, giờ cậu rất đói. Có lẽ, nếu ở đây chỉ có bố mẹ thì cậu sẽ gắp bất cứ thứ gì mình thích vào bát ngay, nhưng bây giờ có nhiều người, cậu xấu hổ không dám lộ cái nết ăn ngấu nghiến của mình ra.
"Nào." Hàn Hành Chu gắp món thịt viên yêu thích của Thẩm Cảnh Duyên vào bát của cậu, "Ăn chút đi."
Thẩm Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-luc-hap-dan/445936/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.