Edit: Pa
[Mấy hôm tới cậu có rảnh không?]
***
"Thật sự là quá đáng lắm ấy."
Thẩm Cảnh Duyên càng nghĩ càng tức. Sau khi về, việc đầu tiên cậu làm không phải thay ngay cái áo sơ mi bó sát này ra mà là phàn nàn với Đinh Nghĩa:
"Ông có tưởng tượng được cảm giác của tôi lúc thấy thằng cha ấy quay đi không? Làm thế mà được à? Tôi cạn lời luôn."
"Đúng là không được thật."
Sau khi Đinh Nghĩa nhận được ảnh Hàn Hành Chu:
"Này, trông anh ta được phết đấy chứ."
"Động lòng à? Không phải ông thẳng sao? Sắp cong à?"
"Ông cút mẹ đi, trông thì ngon giai mà hành xử chưa được ổn lắm."
"Đâu chỉ là 'chưa được', cực kỳ tệ ý,"
Nói xong, Thẩm Cảnh Duyên mới bắt đầu đi thay quần áo. Hàn Hành Chu nói xong câu "chúc cậu ngày tốt lành" thì lạnh lùng quay gót ra đi, không một lời tạm biệt. Mặc dù Thẩm Cảnh Duyên không trông chờ Hàn Hành Chu sẽ đưa mình về, nhưng dù sao thì cũng phải khách sáo một chút chứ. Ngay cả một vài câu đãi bôi [1] cũng không nói được à, có phải khó chịu lắm không?
"Không được thì thôi, dù sao cũng không hợp, người tiếp theo sẽ tốt hơn."
"Đừng nhắc đến người tiếp theo." Thẩm Cảnh Duyên đã xem mắt ba bốn lần rồi, cứ mỗi lần xem mắt xong thì mong muốn yêu đương lại tụt đi 10%. Đến khi gặp phải Hàn Hành Chu thì mong muốn ấy về 0% luôn rồi, "Tốt hơn hết là tôi nên mua mèo con hay chó con để bầu bạn, phí bản quyền sau này để lại cho con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-luc-hap-dan/445930/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.