Bố Cốc có chút u buồn, chuẩn bị thật nhiều đồ cho bạn đời nhỏ, nhưng bây giờ lại không biết như thế nào, hỏi cha cũng không nói cho mình.
Cái thằng em đáng ghét kia lại nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, thần thần bí bí, làm gì cũng gạt cậu nhóc.
Cáp Y cũng không tìm cậu nhóc chơi, nói phải đợi em trai nhỏ ra, Lâm cứ luôn ngủ, sau khi đi tìm vài lần Vu lại phóng khí lạnh với cậu nhóc.
Vẻ mặt Bố Cốc chán nản dắt cừu con mình nuôi từ cửa đông đến cửa tây thôn, lại từ cửa tây đi đến cửa bắc thôn. Toàn thân đều tản ra hơi thở tinh thần sa sút “quá nhàm chán quá cô đơn quá trống rỗng”.
Đi lang thang không có mục tiêu, đột nhiên trán đau xót, Bố Cốc căm giận ngẩng đầu, “Ai?”
Phía xa dưới đại thụ, Lâm Nhất cầm gậy gỗ thật dài không ngừng quơ quơ lên cây, nhiều lá xanh và trái nhỏ rơi xuống, như hạt mưa dày đặc.
“Bố Cốc, lại đây giúp anh nhặt quả.”
Kỳ quái nhìn quả nhỏ rơi rụng trên mặt đất, Bố Cốc cảm thấy đau răng. Quả này cực kỳ chua, hơn nữa còn có mùi lạ, ăn một quả là quá sức, chẳng có ai ăn, Lâm hái nhiều như vậy làm gì?
Dê con duỗi cổ ngửi ngửi trái cây trước mặt, dưới ánh nhìn ngây ngẩn của Bố Cốc mà ăn vào, ngay sau đó dê con phun lưỡi mặc sức gặm sạn đất.
Bố Cốc nuốt nước miếng một cái, chắc chắn răng chua lè.
Trên đầu lại đau xót, Bố Cốc nhặt quả lăn đến bên chân lên, “Lâm, anh làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-luc-dia-bi-mat/653332/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.