Thủy tinh?
Thế giới này làm sao lại có thủy tinh? Lâm Nhất gian nan nuốt mấy ngụm nước miếng, cậu nghe được giọng nói có chút biến điệu của mình, “Tộc trưởng, có thể cho tôi xem hay không?”
Trong ánh mắt Đức Lỗ hiện lên tia sắc bén, lướt qua trong giây lát, y nâng nâng cằm, ý bảo Lâm Nhất tùy ý.
Trong nháy mắt khi ngón tay chạm vào mảnh vụn bất quy tắc kia, Lâm Nhất thông qua xúc cảm truyền đến kết luận không phải thủy tinh. Chất liệu không phải, trong suốt hơn, hơn nữa nhìn kỹ sẽ phát hiện có gợn sóng dày đặc, mắt thường nhìn một chút sẽ không chịu nổi hoa lên.
Tay không tự chủ vuốt ve, đầu ngón tay của Lâm Nhất khẽ run lên, mẹ nó, gặp quỷ.
Hơi thở bên tai tới gần, cậu bỗng nhiên sực tỉnh, kinh hồn chưa định nhìn chằm chằm giọt máu trên mảnh nhỏ. Trắng trong phản chiếu ánh đỏ tươi, quỷ dị làm người sợ hãi, cực kỳ sắc bén…
Phục Phong đưa ngón tay bị cắt của Lâm Nhất lên miệng hút máu trên đó đi, Đức Lỗ cứ thế mà nhìn, mặt không đổi sắc, rất bình tĩnh.
“Lâm, cậu không sao chứ?” Đức Lỗ ra tiếng dò hỏi, mắt nhìn thẳng.
Có sao, hơn nữa là sao lớn. Trong lòng Lâm Nhất nổi lên gió lốc, nói chuyện bừa không đâu, cậu cứng đờ lắc đầu, tuy rằng vẫn chưa xác định rốt cuộc là cái gì, nhưng mặc kệ là thứ gì cũng không thể là thứ của vạn năm trước.
Dáng vẻ Lâm Nhất cứ như bị sét đánh, Phục Phong khó phát hiện hơi chau mày, tầm mắt xẹt qua mặt cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-luc-dia-bi-mat/653330/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.