“Lâm, em lại đào được rât nhiều con rắn nhỏ.” Cáp Y ghé vào bên tai Lâm Nhất, "Chúng ta cùng đi câu cá đi?”
Rẽ bụi cỏ, Lâm Nhất hừ một tiếng, “Không đi.” Từ sau lần đầu tiên mang hai thằng nhỏ đi câu cá, chúng nó liền cực kỳ tích cực đi khắp nơi đào giun kéo cậu ra bờ sông, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Ban đầu còn dễ câu, sau lại ngày càng khó. Cậu cảm thấy cá trong sông thành tinh cả rồi, hơn nữa…Muốn ra khỏi thôn phải đi cùng Phục Phong, tay không mà về rất mất mặt.
Cáp Y bĩu môi, theo sau mông cậu, chốc chốc lại đá dây leo, “Vậy anh dạy em viết chữ được không?”
Loáng thoáng nghe ra chút gì đó không đúng, Lâm Nhất quay đầu lại liếc nhóc một cái, “Nhóc cãi nhau với Bố Cốc?”
“Không có cãi.” Cáp Y như không xương dựa vào trên cây, ra vẻ ông cụ non nói: "Lần nào Cáp Y cũng cùng đám người đi với cha ra ngoài săn thú, nói phải vì Lục Thụ mà mạnh lên.”
Giọng điệu chua lòm không hề che dấu gì, Lâm Nhất nhướng mày, quả nhiên là cãi nhau rồi. Cậu hái vài miếng lá xanh non trên một cái cây bỏ vào trong sọt, từ từ nói: “Về sau nhóc cũng sẽ có…”
Bốp, Cáp Y bẻ gãy một nhánh cây ném lên mặt đất, không vui cắt lời Lâm Nhất nói: “Em không thích con gái!”
“…”
Lâm Nhất dừng bước, suýt nữa chúc cả đầu xuống, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, không phải là như cậu tưởng chứ? Hẳn là sẽ không, cậu thở ra một hơi, khi quay đầu lại trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-luc-dia-bi-mat/653322/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.