Chương trước
Chương sau
Lâm Nhất tỉnh lại trên giường, trước tiên cậu liền đi tìm cái quần lót chưa khô kia, khi sờ lên người mới phát hiện mình trần truồng.
Phục Phong ở mép giường cầm một chiếc lá dài chấm nước thuốc, thấy người vốn ngủ say đã tỉnh dậy, lại tự sờ bản thân, mhông khỏi có chút ngẩn ra, ánh mắt hai người giao nhau.
Bị ánh mắt bình thản của hắn nhìn chăm chú, Lâm Nhất bình tĩnh lại, phối hợp ngả người về phía sau lộ cổ ra. "Anh không thích trên người em có dấu vết vậy thì lần sau đừng có làm.”
Thật đoán không rõ Phục Phong nghĩ như thế nào, cố chấp để lại dấu trên người cậu, sau đó lại dùng thảo dược thoa khỏi từng chỗ một…Không mệt sao?
Cúi người ghé sát lại, lá cây trong tay nhẹ nhàng quét qua cổ Lâm Nhất, dừng lại quanh các dấu tích đậm. Phục Phong cúi đầu, giữa mày hơi nhíu, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi đến cực điểm, có chút ảo não, “Không khống chế được.”
Rõ ràng là ngữ khí bình tĩnh, nhưng không biết làm sao lại cảm nhận được phần sắc dục trong đó. Lâm Nhất ngay tức khắc cảm thấy trạng thái của mình không ổn, cậu đằng hắng vài tiếng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm chiếc răng thú treo phía trên bên trái, muốn lờ đi cảm giác lành lạnh trên cổ.
Mũi quanh quẩn vị thảo dược tỏa ra nồng đậm, theo hô hấp không ngừng chảy vào phế phủ, ngực Lâm Nhất phập phồng lên xuống, nhắm mắt lại thở ra mấy hơi, nhưng toàn bộ lực chú ý của cậu vẫn bị động tác của đối phương hút đi, không ngừng rong ruổi xuống bên dưới…
Đang tập trung bôi một vết cắn, giữa mày Phục Phong hiện lên bất đắc dĩ, “Đừng lộn xộn.”
“Ngứa mà!” Lâm Nhất phát điên, chắc chắn người này cố ý. Biết rõ eo là điểm nhạy cảm của cậu, thế mà vẫn không tránh.
Đỉnh đầu thấp thoáng có tiếng cười nhẹ, Lâm Nhất đột nhiên mở mắt ra, thấy vẻ mặt Phục Phong như thường rũ mắt nghiêm túc thoa nước thuốc cho cậu. Khóe mắt cậu co giật, thu lại nhanh thật.
Chỉ cần ở bên người này, lực khống chế của bản thân sẽ không chịu nổi một kích. Lâm Nhất rơi vào trầm tư, từ đầu khi phát hiện loại tình huống này không khống chế cho tốt, lâu dần rốt cuộc lại không khống chế được.
Lá cây không biết từ khi nào đã quét qua vết đỏ trong đùi, Lâm Nhất run run một chút, nổi lên một tầng da gà. Giấu thằng em đang chậm rãi ngẩng đầu đi, cậu giật giật chân.
“Xoa xoa đại là được.”
Phục Phong bỏ lá cây và trong bát đá, ngón tay lấy chút nước thuốc bôi lên một chỗ của "nhóc" Lâm Nhất, lòng bàn tay chậm rãi xoa nắn.
Nửa người trên đột nhiên nhấc lên lại nằm trở về, Lâm Nhất nghiến răng nghiến lợi: “Phục Phong, mau dừng lại!”
So sánh với Lâm Nhất nóng nảy thì Phục Phong bình tĩnh hơn nhiều, đầu ngón tay cọ xát chỗ hơi sưng đỏ, “Có nốt đỏ.”
Lâm Nhất vắt tay ngang mắt, che đi vẻ mặt. Cậu hữu khí vô lực nói: “Chỉ là một cái mụn mà thôi, nóng trong.” Đầy đầu óc đều là cái tay thon dài đẹp đẽ kia bao lấy thằng em của mình.
Dường như cuối cũng nhìn ra Lâm Nhất cứng, Phục Phong chỉ là sờ soạng vài cái liền rút tay về, “Sau lưng.”
Cả người Lâm Nhất như muốn khuỵ xuống, bỏ cuộc thở dài, đen mặt nằm ngửa người, được Phục Phong bế lên rồi lật lại nằm im. Nằm như vậy, mấy chỗ thoa thuốc trước đó không phải dính hết cả lên da thú sao?
Tước đó cậu từng hỏi, đối phương trả lời như thế nào? “Quên mất.” Lần nào cũng quên…
Căm giận nằm sấp, Lâm Nhất mím chặt môi, cậu dường như có thể nhận thấy được hơi thở của người sau lưng phả lên lưng mình, như có như không. Khi lá cây ướt cứng chạm tới xương cụt mình, cậu nhịn không được tràn ra rên rỉ.
Chờ khi Phục Phong đã thoa nước thuốc lên hết các vết đỏ lớn bé trên dưới toàn thân Lâm Nhất, Lâm Nhất đã ra cả người mồ hôi. Hô hấp rối loạn, tay chân cậu cùng quấn trên người Phục Phong, trong mắt chứa một tia ngả ngớn nhợt nhạt, dụ hoặc người trước mặt làm gì đó.
Phục Phong vươn tay ôm Lâm Nhất vào trong lồng ngực, bờ môi ấm áp lướt qua trán, giữa mày, mũi, đi thẳng xuống…
“Hôm nay mệt quá, nhưng mọi người đều rất vui." Lâm Nhất ngồi trên đùi Phục Phong, ngẩng cổ đón lấy nụ hôn tinh tế của hắn. “Em định lấy đất trống bên bờ sông trồng thứ gì đó, anh nói xem trồng một hàng cây ngoài nhà thì thế nào? Khi trời nóng sẽ mát mẻ… Shh, anh nhẹ chút.”
Lâm Nhất vòng tay ra sau cởi dây thừng trên tóc Phục Phong, nhìn tóc dài của hắn xõa xuống, gương mặt đẹp đẽ dịu dàng đi. Thiếu đi tĩnh mịch không muốn thấy, nhiều thêm một chút phong tình.
“Vẫn là như vậy đẹp.”
Bàn tay đỡ lấy cặp mông trơn bóng của Lâm Nhất không ngừng vuốt ve, lại đẩy hướng lên, khiến cậu sát gần hơn với bộ vị cực nóng của hắn. Giọng nói khàn khàn của Phục Phong chậm rãi cất lên, môi dán lên tai cậu khẽ cọ xát.
“Lâm, tập trung.” Nói rồi vươn ngón tay ra thâm nhập.
Thứ gác lên quá cương cứng, không nói chữ nào đã xâm nhập. Lâm Nhất nắm lấy bả vai Phục Phong run rẩy, nhìn chằm chằm hầu kết lăn lên xuống của hắn, nhịn không được ghé lại gần hôn mút một hồi, lưu lại ấn ký ở trên.
Ánh mắt Phục Phong thâm trầm, duỗi tay niết cằm Lâm Nhất kéo lại gần, môi dán lên, không cho cậu cơ hội chạy thoát.
Nhiệt độ và hơi thở quen thuộc ập đến, trong ánh mắt khép nửa của Lâm Nhất nhuốm màu dục vọng sâu săc. Đầu lưỡi bị giao triền chặt chẽ, nước bọt từ bên môi hé mở chảy ra ngày càng nhiều, thấm ướt cằm, cổ, cùng với khuôn ngực dán vào nhau. Thứ cảm giác hưng phấn rùng mình này giống như con ngựa hoang thoát cương mà lao thẳng đến.
Kéo bàn tay đang xoa nắn trên ngực đến nắm lấy dục vọng của mình, giữa mày nhíu lại của Lâm Nhất phủ một tầng lửa tình khó nén, há miệng bật ra tiếng rên rỉ trêu người.
“Phục Phong… Để em cảm nhận được anh…”
Đã không còn xa lạ, động tác thuần thục hoạt động trên dưới, ngón tay dùng sức tiến vào chỗ sâu nhất lại lui cả ra ngoài. Phục Phong không trả lời, trực tiếp dùng hành động cho Lâm Nhất một lời đáp, trút hết dục vọng còn mạnh mẽ hơn đối phương gấp trăm lần ra ngoài.
Tuy rằng công tác chuẩn bị tốt, nhưng kích cỡ hơn người, Lâm Nhất vẫn chịu không nổi kêu lên một tiếng, ôm cổ Phục Phong theo xóc nảy ra vào không ngừng.
Không còn là làm liền một đường và mù quáng đi theo bản năng nguyên thủy lúc ban đầu. Truyền vào những cảm xúc chưa có trước đây, góc cạnh giữa hai người đều được mài mòn, dần dần thích ứng nhau, hưởng thụ vui sướng bên trong.
Một trận mây mưa đi qua, Lâm Nhất nằm dưới thân Phục Phong thở dốc, tuy rằng mỗi lần người này đều dịu dàng, nhưng thứ dịu dàng này có thể sướng tận xương*.
(*)Raw: 蚀骨, thực cốt, thực cốt trong thực cốt tiêu hồn, chỉ sự sung sướng đê mê lúc lăn giường.
Hầy, lần này hay rồi, vết cũ chưa mờ lại có thêm nhiều cái mới, thoa thảo dược vô ích.
Phục Phong hôn ra một vết đỏ trên bả vai Lâm Nhất. Lực trên môi tăng lên, hắn có vẻ như khá thích để lại dấu hôn trên thân thể người này, thứ thuộc quyền sở hữu của mình.
“Phục Phong, anh không phải người Hùng thị đúng chứ?” Ngón tay nhẹ nhàng cọ lên ấn ký sau cổ hắn, Lâm Nhất ra sức dùng giọng điệu bâng quơ hỏi, “Em nhìn trên mặt, trên người bọn Cáp Lôi đều có rất nhiều lông rậm rạp, anh không có.”
Đôi mắt hơi hơi trầm xuống, Phục Phong chôn mặt trong cổ Lâm Nhất, trong giọng nói mang theo độ ấm dư lại sau tình sự, “Em cũng không có.”
“…” Lâm Nhất nghiêm túc: “Em phát dục tương đối trễ.”
Kế tiếp là im lặng không nên xuất hiện giữa mùi xạ hương* tràn ngập trong căn lều. Ngay khi Lâm Nhất vô tri vô giác đang sắp ngủ mất, cậu nghe được một giọng nói trầm thấp, “Tôi đến từ trong rừng sâu.”
(*)Ở đây cũng chẳng biết tác giả muốn nói mùi tanh hay là xạ hương ấy=))
Buồn ngủ của Lâm Nhất lập tức bay hết, cậu lúc này đã bị sốc vào không nhỏ, thêm vài lần hít sâu mới thoáng bình tĩnh trở lại. Chú Man nói nơi đó quá nguy hiểm, chỉ là truyền thuyết có một bộ lạc, nhưng không có người dám đi vào.
Hơn nữa, vì sao tộc nhân Hùng thị lại đề cử Phục Phong làm Vu?
Lâm Nhất ôm lấy Phục Phong, cảm thấy tin tức nhận được quá nhiều, cậu cần phải nắm lấy cơ hội khó có được này mà tìm hiểu thêm, “Người nhà của anh đâu?”
“Người nhà…” Phục Phong xoa eo Lâm Nhất, trong giọng nói thoáng lẫn lạnh lòng, “Không có.”
“Ngủ đi.” Như sờ Đại Hắc mà sờ sờ đầu Phục Phong. Ngay sau đó mới vừa nhắm mắt gân xanh trên trán Lâm Nhất lại nổi lên. Bảo sao có chỗ nào không đúng, cậu sờ mông dính ướt, “Phục Phong, anh lại ra bên trong!”
“Không khống chế được.” Hôn hôn trán Lâm Nhất, trong mắt Phục Phong ánh lên nuông chiều, đứng dậy xuống giường nấu nước.
Sáng sớm hôm sau, con chim đốm đỏ trên cái cây ngoài nhà vẫn như ngày thường, khi trời còn tờ mờ sáng liền đạp lên nhánh cây cất giọng ca vàng, tiếng ụm của trâu đen trong lều nhỏ, hiển nhiên rất phiền.
Lâm Nhất buồn ngủ không mở mắt nổi, xoay người rúc vào trong ngực Phục Phong, bực bội nỉ non: “Ồn muốn chết…”
Phục Phong tỉnh từ sớm duỗi tay kéo da thú đắp lên bụng Lâm Nhất, bàn tay từng chút một vỗ nhẹ lưng cậu.
Tiếng kêu to liên tục không ngừng, con chim đốm đỏ bay đến đỉnh lều tranh lượn một lúc lại đứng trên một cây gỗ trong sân mổ mầm xanh mới nhú ra. Mổ vài cái đã kêu hai tiếng, cho đến khi mành bị xốc lên, nó mới đập cánh bay trở về trên cây.
Lâm Nhất đi ra gãi gãi đầu tóc rối bời, mặt u ám quát: “Chim mập, mày cố ý đúng không?” Động vật thời kỳ này chẳng những hung ác mà còn thành tinh? Trước đó con heo đen kia cũng chẳng giống heo, trừ có hơi ngu ra.
Chim đốm đỏ vỗ cánh, xuyên thấu qua lá cây trên cao nhìn xuống Lâm Nhất, ngẩng cổ kêu.
Lâm Nhất nhíu mắt lại, sau khi thử giọng thì học theo tiếng kêu to của con chim kia. Ban đầu thanh âm không giống, khác lạ lại mang theo lười biếng mới vừa tỉnh ngủ, sau lại có chút giống. Sau đó con chim đốm đỏ trên cây không yên, móng vuốt đạp lên trên thân cây cào không ngừng, hiển nhiên là sợ hãi với thanh âm Lâm Nhất phát ra.
Ngửa đầu nhìn con chim mập đã mất dạng, Lâm Nhất hối hận nhíu mày, “Sớm biết chiêu này hữu dụng thì đã có thể ngủ thêm mấy giấc rồi.”
Phục Phong từ trong lều bước ra buộc tóc Lâm Nhất lên, hai người vai kề vai ngồi xổm cùng nhau đánh răng. Lâm Nhất ùng ục vài cái phun nước trong miệng ra, lúng búng hỏi: “Anh tìm được Ma Hoàng à? Cái cây trên bản vẽ ấy."
Phục Phong lau nước bên môi, suy tư nói: “Ừm, đặt trong sọt.”
Rửa mặt xong lại ăn hai quả dại, Lâm Nhất liền lấy hết thảo dược trong sọt ra, ngồi dưới đất bắt đầu tẩy hết bùn đất và tro bụi trên từng cây. Sau khi làm sạch và bảo quản khô ráo cậu như thường lệ xới đất cho cây đào và thảo dược, lại sang lều nhỏ cho Đại Hắc ăn.
Phục Phong đang quét lá rụng thấy thanh niên chạy qua lại trong, hắn lên tiếng gọi: “Lâm.”
Chạy đến trước mặt Phục Phong, Lâm Nhất không dừng mà còn chạy tại chỗ, hai mắt chuyên chú nhìn hắn lộ ra ý cười: “Ừ?”
Phục Phong vén sợi tóc trên trán cậu lên, “Những mầm xanh đó có cần dẫn nước vào bên trong hay không?”
“Có cần không?” Buột miệng thốt ra một câu hỏi ngược lại, bước chân Lâm Nhất dừng lại, lau mồ hôi trên mặt, có chút lo lắng nhíu mày, “Em đi xem thử.”
Dọc theo đường đi đều là cân đo giữa “cần” và “không cần”, đến khi Lâm Nhất xuất hiện trên bờ ruộng, cậu vẫn lấy dao đá trên eo đào ra mương ruộng đã lấp kín.
Nhìn mặt nước từng chút một hạ xuống, Lâm Nhất cảm thấy hòm hòm liền lấp kín mương ruộng một lần nữa. Ngồi xổm trên bờ ruộng nhìn một mảng mầm xanh kia ngẩn ra, hy vọng có thể sống hơn một nửa.
Bên trong lều truyền đến một giọng nói: “Lâm, sớm như vậy đã tới rồi đấy à.”
Lâm Nhất quay đầu lại chào hỏi với người đàn ông trung niên, “Chào buổi sáng.”
Hai người một ngồi xổm một đứng, đều nhìn mầm xanh, trong mắt là kỳ vọng giống nhau. Qua một lúc Lâm Nhất đứng lên nói vài câu rồi xoay người trở về, cậu nhớ hôm nay phải dẫn bọn Cáp Y đi câu cá.
Khi Lâm Nhất trở về Cáp Y và Bố Cốc đã tới, vừa thấy cậu liền nhào lên nhốn nháo muốn bắt cá, còn lấy báu vật là vài con giun to hiến ra.
“Lui ra phía sau, lui hết ra sau.” Lâm Nhất biến sắc, giun ở nơi này so với cậu từng thấy thô to hơn rất nhiều, để mà so, ở bên kia thật sự nhỏ gọn đáng yêu hơn nhiều.
Nhìn con giun, Cáp Y không chắc chắn hỏi, “Lâm đang sợ à?”
Bố Cốc cười nhạo, “Tao thấy là thế đó.”
Lâm Nhất đen mặt sang chỗ Phục Phong tìm an ủi. Phục Phong nhàn nhạt nhìn Cáp Y và Bố Cốc, hai đứa lập tức ngoan ngoãn, im lặng đứng một bên.
Loanh quanh trong lều một vòng, Lâm Nhất tìm được da thú không cần nữa làm dây câu, răng thú đã mài giũa qua làm móc câu, cần câu là gậy gỗ, sau khi làm xong cậu hài lòng gật đầu.
Cáp Y và Bố Cốc tò mò ghé lại gần, Phục Phong dùng ánh nắt dò hỏi nhìn về phía Lâm Nhất, đối phương nâng khóe miệng với hắn, “Chờ buổi trưa em về nấu canh cá.”
Quấn dây lên gậy gỗ, Lâm Nhất vẫy tay, “Đi thôi."
Cáp Y và Bố Cốc lẽo đẽo theo sau, tiện đường đón luôn mấy nhóc khác, vì thế người già ở lại trong thôn nhìn một đám nhóc con nhảy nhót lon ton đi ngang qua.
Có lẽ là còn sớm, bờ sông không có ai. Lâm Nhất chọn một chỗ trống trải ngồi xuống, bảo Bố Cốc chia con giun bự ra thành đoạn, mấy đứa khác đều sang phụ một tay.
Thấy chảy ra đầy thứ màu đen, làm Lâm Nhất ghê tởm chịu không nổi. Chọc bừa vào móc rồi nắm lấy gậy gỗ đi phía trước, mặt nước nổi lên tầng tầng sóng gợn, thả móc xuống, chờ cá cắn câu.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Cáp Y và Bố Cốc ngồi xổm bên trái Lâm Nhất duỗi dài mỏi cả cổ, Cáp Y nghiêng đầu hỏi: “Lâm, như vậy thật sự có thể bắt được cá sao?”
“Đừng ồn.” Bố Cốc răn dạy Cáp Y, hạ thấp giọng nói: “Sẽ dọa cá chạy hết.”
Mấy đứa nhỏ khác gật đầu lia lịa, cùng nhau trừng Cáp Y.
Cáp Y oan ức mếu máo, không vui bỏ Bố Cốc và đám bạn đi, dịch mông đến bên phải Lâm Nhất ôm chân cậu. Mắt trông mong nhìn cậu, lại nhảy ra một câu đã nói cả đường, “Lâm ơi, em muốn uống canh cá.”
Nâng nâng gậy gỗ lên, nhìn thấy con giun trên đó lại lần nữa thả vào trong nước. Lâm Nhất nắm chặt gậy gỗ, vẻ mặt nghiêm túc, “Anh biết.”
Bị mười cặp mắt sùng bán nhìn chăm chú, áp lực đột nhiên trở nên thật lớn, một con cũng không câu được có phải rất mất mặt hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.