Lâm Nhất đầu tiên là sửng sốt, sau đó trái tim lại đập loạn nhịp điên cuồng không thể khống chế, cậu dựa vào cây chậm rãi trượt xuống ngồi trên mặt đất.
Ba chữ kia có sức nặng quá lớn, để nói ra từ miệng người luôn bình thản thờ ơ với mọi chuyện, nếu không phải là mất trí thì chắc chắn cần có dũng khí và kiên quyết rất lớn.
Bây giờ nhớ lại, cho dù là khi hai người ở trên giường ôm nhau ngủ, đối phương đều là một dáng vẻ lý trí bình tĩnh, đây là lần đầu nghe được lời vượt qua lý tính kia.
“Khi mặt trời lặn tôi sẽ rời đi.” Đa Cát hít sâu một hơi, y nặn ra một nụ cười, không hề thất thố, vẫn là thong dong nhu hòa, “Phục Phong, đến lúc đó tôi sẽ hỏi lại anh một lần nữa.”
Đa Cát đã nói hết kiên trì và điểm mấu chốt của mình cho Phục Phong, Lâm Nhất nhéo mũi vài cái, đỡ cây đứng lên. Kết quả chân trong vô tình dẫm lên nhánh cây khô bên cạnh, một tiếng “răng rắc” vang lên truyền vào tai Phục Phong và Đa Cát bên kia.
“Ai?”
“…”
Lâm Nhất chà mạnh mặt rồi từ sau thân cây ló ra, trong đầu rối tung cả lên, cậu cố gắng tìm ra một suy nghĩ, muốn lấy cái cớ đánh lừa “tôi chỉ đi ngang qua”. Nhưng khi đối diện với cặp mắt nhìn quá kia, cổ họng cậu hơi cứng lại, nói không nổi nửa chữ.
Tĩnh mịch và thờ ơ nơi đáy mắt dần dần lắng xuống, nét dịu dàng chỉ dành cho một người nổi lên. Phục Phong cất bước đi qua nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-luc-dia-bi-mat/653316/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.