(*) Kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận.
Vừa về kí túc xá là Quách Gia Hiên nằm nhoài ra bàn, hai con mắt vô hồn của nó mở trừng trừng, mồm cứ tự lẩm bẩm một mình.
"Đáng sợ quá, đáng sợ quá..."
Rõ ràng tối nay nó đã bị Lý Ngô Tứ tẩn cho một trận ra trò.
Tôi ngồi liệt trên ghế trong tư thế hình chữ đại, chẳng khá khẩm hơn nó là bao, cũng hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, đều chống chọi nhờ cả vào ý chí quật cường không chịu thua.
"Tiểu Quách Tử, ngươi nhìn xem... Tay trẫm có còn đây không?" Tôi run rẩy vươn tay phải ra.
Hạ Nam Diên quả không phải là người mà, nó ép tôi làm bằng hết đống bài tập trong một tiết tự học buổi tối. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi viết nhiều chữ thế này đấy.
"Hồi bẩm nương nương, tay của người đã tàn phế rồi, chặt đi thôi, không dùng được nữa đâu." Quách Gia Hiên không buồn ngẩng đầu lên.
"Trẫm không có phước hưởng thụ thằng ranh con Hạ Nam Diên kia. Tiểu Quách Tử, cơ hội để mày thể hiện lòng trung thành đã đến rồi, đổi cho tao phát đi, bảo lớp trưởng qua phụ đạo cho tao, tao nhường Hạ Nam Diên cho mày..."
Quách Gia Hiên lập tức bật dậy khỏi ghế, nó đi ra chỗ cái kệ bên cửa sổ để lấy đồ dùng vệ sinh rồi đi ra cửa.
"Cái gì cơ, tao đi tắm đây."
Tôi đập bàn cái bộp, chỉa vào nó mà lòng đau như cắt: "Quách Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-khong-hop/2503092/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.