Nhất Trung cách nhà Quách Gia Hiên hơn hai mươi cây số, mặc dù đi xe buýt cũng về được nhưng mất nhiều thời gian, bởi vậy Quách Nhuệ thường lái xe đến đón chúng tôi vào thứ sáu.
Xe vừa đỗ trên dốc trước cửa thì mẹ của Quách Gia Hiên, Mã Hướng Hủy đã đi từ trong sân ra đón.
"Về rồi đấy à." Dáng người bà hơi mập, tóc xoăn, lúc không đánh Quách Gia Hiên thì luôn nở nụ cười trên môi, bà làm việc ở nhà máy rượu nằm dưới chân núi đối diện, nghe nói nhờ tính cách hào sảng cởi mở mà bà rất được cấp trên coi trọng.
Vừa bước tới, bà đã thuần thục nhận lấy túi quần áo bẩn từ trên tay tôi và Quách Gia Hiên: "Mau rửa tay đi, ăn cơm giờ đây."
Phòng bếp và phòng khách của nhà họ Quách nằm thông nhau, chẳng biết có phải mọi nhà ở Sơn Nam đều giống vậy hay không, hay chỉ có mỗi huyện Cam mới thế này thôi. Trong căn phòng hình tứ giác, bệ bếp chiếm hai góc, hai góc còn lại lần lượt kê bộ sô pha tiếp khách, lò sưởi và bàn ăn.
"Òa, hôm nay có ba món." Quách Gia Hiên vẩy vẩy bàn tay vừa rửa, nó chúi đầu nhìn ba món ăn đặt trên bàn, dãi diếc sắp ứa cả ra.
Trước khi đến Sơn Nam, dù chỉ có mình tôi ăn thì bác vú nuôi cũng phải nấu ba món một canh, không thì đặt đại vài món về thôi cũng tốn mất hơn trăm; sau khi đến Sơn Nam, tôi mới nhận ra các gia đình ở đây mỗi bữa chỉ được ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-khong-hop/2503086/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.