"Mình phải giả vờ suốt ý, cực lắm luôn." Tôi rầu rĩ thở dài, nói, "Chắc bồ nghe qua chuyện mình bị bố tống cổ đến đây rồi đúng không? Bồ không thắc mắc tại sao bố mình chỉ có mỗi một đứa con trai, mình phải gây ra chuyện nghiêm trọng đến mức nào mới có thể khiến ông ấy quẳng mình tới đây rồi mặc xác không quan tâm à?"
"Chẳng lẽ là vì bồ thích con trai..." Mạc Nhã giật mình che miệng.
Tôi chua xót gật đầu: "Ừ, đúng như bồ nghĩ đấy."
Cái mồm của tôi ơi! Khác với vẻ điềm tĩnh ngoài mặt, nội tâm tôi tự vả mình một cách điên cuồng. Rốt cuộc tôi đang nói cái gì vậy chứ?
"Xin, xin lỗi nha, mình hiểu lầm bồ, mình... mình tự phụ quá." Mạc Nhã lúng túng xin lỗi, tai đỏ bừng.
"Giờ ở Nhất Trung chỉ có mình bồ là biết chuyện này thôi, bồ có thể giữ bí mật giúp mình không? Nếu để người khác biết, mình sẽ không thể ở lại đây nữa." Nếu để người khác biết thì tôi cũng chẳng sống nổi trên đời này nữa.
"À ừ, được..." Mạc Nhã đúng là một cô gái tốt với tấm lòng thiện lương, cậu ấy đồng ý không chút do dự, thậm chí còn giơ ba ngón tay lên tự thề trong khi tôi chẳng yêu cầu, "Tôi, Mạc Nhã Nhược Nhật, nhất định sẽ giữ bí mật giúp Mễ Hạ, nếu có bất kỳ vi phạm nào, Sơn Thần giáng họa, sau khi chết đọa xuống A Tỳ, kiếp sau không làm người!"
Da đầu tôi như muốn nổ tung, vội vàng ấn tay cậu ấy xuống: "Mình tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-khong-hop/2503083/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.