Tôi bị cảm lạnh.
Tôi bị cảm lạnh sau khi ngủ với Hạ Nam Diên.
Tôi nghĩ tư thế ngủ của mình khá tốt, bạn chung giường trước đó là Quách Gia Hiên có thể làm chứng, nhưng tôi không ngờ Hạ Nam Diên lại có tư thế ngủ xấu như vậy.
Lần trước ngủ với hắn thì không sao, tôi ngủ khá say. Lần này không biết hắn có cố ý trả thù tôi không mà trong đêm cứ ba lần bảy lượt cuốn chăn của tôi. Tôi giành cũng không giành lại hắn, lại buồn ngủ vô cùng, đành hết cách, chỉ có thể dán sát vào người hắn ngủ, cả người gần như lộ ra ngoài.
Ngày hôm sau khi thức dậy, cổ họng tôi cảm thấy hơi ngứa nhưng tôi cũng không để ý. Vào tiết tự học buổi tối, tôi đang làm bài đọc hiểu tiếng Anh thì mắt bỗng nhòe đi, mấy chữ tiếng Anh đó ngoằn ngoèo nhảy múa trên giấy. Tôi nhắm chặt mắt lại, một lúc sau lại mở ra, phát hiện đã bình thường lại rồi.
Vào lúc này, tôi cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bèn kéo tay áo của Hạ Nam Diên, vừa ho vừa nhỏ giọng gọi hắn.
“Hạ Nam Diên…”
Có lẽ cũng biết tôi bị bệnh như thế nào nên hôm nay Hạ Nam Diên rất kiên nhẫn với tôi, còn đặc biệt đổ đầy nước nóng vào bình giữ nhiệt của tôi trước tiết tự học buổi tối. Dáng vẻ lương tâm rất cắn rứt, vô cùng tội lỗi.
“Tôi chóng mặt.” Tôi nói, nhắm mắt lại vì chóng mặt.
Một cơn gió qua thoảng trước mặt tôi, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-khong-hop/2503069/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.