Hóa ra không lâu sau khi Hạ Nam Diên rời khỏi lớp học, toàn bộ tòa dạy học bị mất điện. Dù nhà trường đã cử người tăng ca để sửa chữa nhưng vẫn không thể sửa chữa trong thời gian ngắn, vì vậy mọi người được kết thúc buổi tự học buổi tối sớm, trở về ký túc xá.
Tất cả trùng hợp như vậy đấy, tôi và Hạ Nam Diên đã gặp phải.
Quách Gia Hiên không quay lại cho đến khi đèn sắp tắt, sau vài phút tôi lại ở trên giường bò dậy nhìn vào cửa phòng ngủ, cứ nhiều lần như vậy, Hạ Nam Diên cũng cảm giác được.
“Nếu cậu lo lắng thì để tôi đi tìm cậu ấy.” Hắn cầm trong tay một quyển vở viết từ đơn, thân thể dựa vào lưng ghế, hơi ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Tôi vỗ chăn, lại nằm xuống: “Có cái gì mà tìm, bao nhiêu tuổi rồi. Chúng ta cũng chưa làm chuyện gì đáng xấu hổ, chờ nó quay về giải thích với nó một chút là được rồi.”
Hạ Nam Diên không nói gì nữa nữa, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng lật giấy.
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, trở mình, không tài nào ngủ được, dáng vẻ không thể tin được của Quách Gia Hiên sau khi xông vào phòng ngủ cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi.
“Sao cậu không khóa cửa?” Tôi ngồi dậy khỏi giường.
Một lúc sau Hạ Nam Diên mới ló đầu ra: “Cái gì?”
“Sao khi nãy cậu không khóa cửa?” Chỉ cần khóa cửa là sẽ không tạo ra tình huống hiện tại, nghĩ đến đây, tôi còn hơi trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-khong-hop/2503065/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.