Có thể chuyển buổi sáng khiến Hạ Nam Diên nín đến tận bây giờ, hắn ra đòn mạnh đến mức Liêu Diệp Xuyên gần như bất lực để chống trả.
Tôi sợ thu hút người tới xem, bèn đi tới đóng cửa lại.
“Mày biết… bố tao là ai không?” Liêu Diệp Xuyên vô cùng sợ hãi và kinh ngạc.
Nếu tôi nhớ không lầm nhà họ Liêu đã kinh doanh nhiều thế hệ, tài sản hơn nhà tôi nhiều. Nhà tôi cùng lắm là đại gia mới nổi, nhà hắn thì dùng từ “tài phiệt” cũng không hình dung hết được.
Nhưng Hạ Nam Diên không biết những chuyện này, hoặc có biết thì hắn cũng không quan tâm.
“Mày là con của Sơn Quân cũng không được làm vậy.” Vừa nói, hắn lại đấm một cú.
Trong hoảng hốt, tôi như đang xem thế giới động vật, Liêu Diệp Xuyên trở thành một con cáo đỏ trên thảo nguyên, đang ngậm con mồi vừa săn được vui vẻ đi về nhà thì nhìn thấy con diều hâu trên trời lao về phía mình, vừa nhe răng ra dọa thì đã bị con chim hung mãnh lấy cánh tát cho một cú ngửa mặt lên trời.
“Ưm, đm mày…”
Không biết là trúng mũi hay là trúng răng mà nắm đấm của Hạ Nam Diên nhuốm đầy máu. Tôi vừa thấy thế, cảm thấy đánh thế này là có chuyện rồi, vội đi qua ôm eo Hạ Nam Diên lại, kéo hắn từ dưới đất lên.
“Được rồi được rồi!”
Dù Liêu Diệp Xuyên không phải là người thừa kế dòng chính nhưng vẫn là hậu duệ của nhà họ Liêu, nếu hắn tàn tật thì chắc hắn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-khong-hop/2503041/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.