“Thố Nham Tung” nằm sâu trong núi tuyết Thương Lan, được bao quanh bởi các ngọn núi, là tên gọi của châu tự trị nơi tộc Tằng Lộc sinh sống.
Mà nơi Hạ Nam Diên lớn lên được gọi là “Bằng Cát”, là thôn lớn nhất Thố Nham Tung, cũng có thể coi là “thủ phủ” của bọn họ. Những thôn khác xoay xung quanh Bằng Cát, không đúng, phải nói là xây xung quanh miếu Lộc vương, chỗ ở của Ngôn quan.
Sau khi đặt hành lý xuống, Hạ Nam Diên dẫn tôi đi xung quanh, tuy gọi là thủ phủ nhưng thực chất nó cũng chỉ là một cái thôn lớn hơn một chút mà thôi, không khác nhiều so với thôn bọn Quách Gia Hiên sinh sống.
Ngôi đền được xây dựng ở điểm cao nhất, vì vậy suốt đoạn đường chúng tôi chỉ đi xuống. Các tòa nhà trong thôn đều là có tường trắng ngói đen rất độc đáo. Có thể thấy gà thong thả đi dạo theo đàn bên đường, vài nhà còn nuôi lợn lông đen trong nhà, chúng nằm đó bất động, dù có la hét thế nào cũng không phản ứng gì, rất lười.
Đi ngang qua một mặt đường lốm đốm những điểm nhớp nháp, tôi tò mò nhìn lên thì thấy hóa ra là một cây hồng trĩu trái. Những trái hồng không ai hái treo lủng lẳng từ mùa thu đến mùa đông như những chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ. Khi gió lạnh thổi qua thì vài trái rơi xuống đất, bị người đi đường, súc vật đạp bẹp.
“Không ăn được nữa.” Thấy tôi cứ ngước nhìn trái hồng, Hạ Nam Diên tưởng tôi thèm nên nói: “Trong miếu chắc có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-khong-hop/2503027/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.