Cậu rất giận, nhưng cũng may là được Bách Dận khuyên ngăn. Sợ quấy rầy cậu bạn nhỏ nghỉ ngơi, buổi thẩm vấn chúng tôi được chuyển sang cạnh tượng thần trong nhà chính.
Trước bàn trà, tôi quỳ trên một cái bồ đoàn, Hạ Nam Diên quỳ trên một cái bồ đoàn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngoan ngoãn chờ cậu xử lý.
“Các con xem các con, bây giờ là khi nào? Sang năm đã thi đại học rồi mà còn không biết nặng nhẹ.” Bách Dận nói vài câu, thỉnh thoảng lại nhìn sắc mặt của cậu: “Hơn nữa Lê Ương còn đang ngủ trên đầu các con đấy, nếu bị trẻ con nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?”
Vén tay áo lên, ngồi xếp bằng ở bên cạnh, trong tay hắn cầm một miếng mực hình vuông, thành thạo mài theo hình tròn trên nghiên mực, cây gậy tháo từ cái chổi ra được hắn đặt bên cạnh – cậu không chịu vứt đi, hắn liền nói để hắn giữ.
Khẽ chấm bút vào mực, cậu viết nhanh một hàng chữ thẳng đứng lên tờ giấy, Bách Dận tiến lên trước liếc mắt nhìn rồi cao giọng truyền đạt ý cậu: “Hai con như thế này đã bao lâu rồi?”
Ngôn quan truyền đạt tiếng nói của tín đồ cho Sơn Quân nhưng tiếng nói của mình thì lại phải được truyền đạt thông qua người khác.
Đối mặt màn này, trong lòng tôi không khỏi hơi buồn cười. Với lại cậu còn đang ngừng nói, làm sao chủ trì đám tang được nhỉ? Trong tang lễ, ngôn quan chỉ cần thực hiện nghi thức, không cần nói chuyện à?
“Cũng chưa được bao lâu, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-khong-hop/2503013/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.