Chương trình quả thực khá đầy đủ, có ca hát, ảo thuật, còn có cả tấu nói.
Lúc đầu tôi chỉ biết im lặng, nhưng dần dần tôi cũng đắm chìm vào bầu không khi vui sướng này, vừa ăn hạt dưa vừa xem kịch rồi cười toe toét.
Khi tôi cho rằng “niềm vui” chính là chủ đề của bữa tiệc này, nhưng đến cuối cùng cũng là cái kết, lớp trưởng lấy ra một cuốn sổ bìa cứng sặc sỡ, nói rằng đây là lời nhắn chia tay của các bạn trong lớp, sau đó bắt đầu đọc một cách tha thiết.
“Mễ Hạ, mặc dù hai năm qua tôi không hay nói chuyện với cậu nhưng cậu luôn là người thú vị đối với tôi, hy vọng sau này cậu không quên bọn tôi…”
“Cả đời làm bạn tốt, chúc cậu tiền đồ như gấm…”
“Tao vốn tưởng tụi mình có nhiều thời gian chơi chung, ai dè mày cứ thế rời đi trước…”
“Lúc đầu tôi tưởng cậu là cậu ấm, về sau mới phát hiện cậu chính là thằng ngốc vui tính…”
Trong lòng ê ẩm, tôi nhìn sang Hạ Nam Diên đang im lặng bên cạnh, nghiêng người hỏi hắn: “Anh viết chưa?”
Hạ Nam Diên cầm một viên kẹo trên bàn lên, bóc lớp giấy gói rồi nhét vào miệng, nói: “Viết rồi.”
“Anh viết gì vậy?”
Anh nhìn đăm đăm về phía Lý Ngô Tứ đang đọc lời nhắn giữa phòng học, nói: “Vẫn chưa tới lượt.”
Đọc gần hết rồi mà vẫn chưa tới lượt à?
Thế là tôi tiếp tục đoán mấy câu sau.
“Là câu này hả?”
Hạ Nam Diên không nói gì, tôi thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-khong-hop/2502989/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.