Sau khi tan làm, Phỉ Ngọc Minh không quay về biệt thự nhà họ Cố, mà chậm rãi bắt xe đến một căn nhà nhỏ ở bên rìa phía Tây thành phố. Hắn lục tìm trong cặp táp một chiếc chìa khóa đã cũ, cẩn thận tra vào ổ. Bỗng ở phía sau có một âm thanh vang lên: "Xin hỏi, anh tìm ai?".
Phỉ Ngọc Minh khẽ dừng động tác, khuôn miệng khẽ nhếch mà cười ra tiếng. Tiếng chìa khóa leng keng trên tay, giống như gợi lại quá khứ ngày trước. Người nọ ngẩn người đứng nhìn, mãi khi thấy chùm chìa khóa quen thuộc mà hắn đang cầm cậu mới nhận ra, cười hì hì bước đến.
"Lâu không gặp, Chu Hồng, cậu quên mất người bạn cũ này rồi?". Phỉ Ngọc Minh nheo mắt nhìn người con trai mặc áo măng tô đi tới, giả vờ trách mắng.
"Ngọc Minh à, cậu nói thế sai rồi". Chu Hồng nửa đùa nửa thật đáp lại, nhìn sắc trời không tốt vội kéo hắn vào nhà. "Mình có thể quên ai chứ không bao giờ quên cậu, dù sao mình cũng chỉ có mình cậu là bạn tốt mà thôi".
Phỉ Ngọc Minh không đáp lại, vỗ vỗ hai cái lên bả vai người bên cạnh, vui vẻ ngồi xuống. Ngôi nhà nhìn bên ngoài hơi hẹp nhưng trong nhà đồ đạc cũng không có nhiều, nên không gian khá thoải mái. Nếu so với trước đây, thì nơi này chẳng có thay đổi gì lớn.
Chu Hồng nhanh nhẹn rót ra hai chén trà nóng, một cho mình một cho hắn. Phỉ Ngọc Minh uống một ngụm nhỏ, khuôn mặt thỏa mãn nhìn xuống dòng nước nóng còn lại trong chén. Cậu ngồi bên cạnh thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-khe-hon/438254/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.