- Ở đây không có người nào các ngươi cần tìm đâu!
Nói rồi Thiên Mộng rút từ trong người ra một cây trâm dài gần bằng thanh gươm.
Mũi trâm sắc nhọn tỏa sát khí kinh người, lao đến nhắm thẳng vào Nguyên Kì.
Hắn né rồi lại tránh, tránh rồi lại né không hề phản công lại.
Thiên Mộng càng đánh càng hứng khởi dần dần bộc lộ bản chất ma giáo bên trong nụ cười rợn người.
Vờn nhau trên không một hồi lại tiếp tục hạ xuống đất, tiến tiến lùi lùi mãi không thôi.
Tiếng trăm sắt xẻ gió vun vút nghe nổi gai óc, chỉ cần chúng một chiêu thôi cũng lìa đời.
Bàn hữu giang hồ chứng kiến ít nhiều cũng hãi hùng, phần vì được diện kiến các chiêu thức quỷ khóc thần sầu của Thiên Mộng.
Mỗi đòn đều nhắm thẳng tử huyệt.
Phần còn lại là vì Nguyên Kì có thể tránh các chiêu thức đó nhẹ tựa lông hồng.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" Tiếng mật đạo mở ra khiến náo nhiệt dừng hẳn lại, Thiên Mộng thôi ra đòn, vận công lùi ra xa.
Nguyên Kì cũng nhanh chóng trở về bên Thái Tử.
Các Ngũ Tướng bàn chuyện nay đã xong liền ra ngoài cho khuây khỏa.
Ngờ đâu lại chứng kiến cảnh lạ lùng, thanh âm một chút cũng không có, chỉ thấy người người đứng như hóa đá.
Bằng hữu trong bang hội trừng mắt chĩa mũi kiếm vào hai hữu khách mà hăm he.
Mặc Nhiêm há hốc nhìn ba người Ngũ Trưởng còn lại, ai nấy đều thuộc dạng "mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành" trong lòng Mặc Nhiêm thực sự không khỏi cảm thán: Ngũ Trưởng đều là mỹ nhân a?!! Ta thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-hoang-cung/3876639/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.