Màn đêm một lần nữa bao phủ nơi đây, những tiếng gió thét gà bên ngoài khung sắt bé nhỏ cũng chẳng làm nơi này bận tâm.
Thiên Nguyệt đáp người xuống sàn lông êm ái, đầu gối lên gối nhung, nhắm nhẹ mắt nhưng thật ra Thiên Nguyệt không định chìm vào giấc ngủ.
Tâm tư y hiện nay đang đặt vào một chỗ khác, một nơi có mùi hương nồng nàn khó quên, một nơi có hình bóng người đó hiện diện.
Nụ cười nham hiểm, khuôn mặt sắc lang, cùng giọng nói đùa cợt chế giễu, Thiên Nguyệt làm sao có thể quên đây? Ngoài nhung nhớ ra thì y làm được gì? Tại sao lại trở nên xa cách lạnh lùng như thế? Chỉ dường như thoáng chốc đã biến thành một người khác.
Đúng với những lời đồn đại tàn nhẫn, vô tình?
Y cứ mãi quay quần với mở tâm tư của mình rồi cũng tự thiếp đi lúc nào không hay.
Bỗng có tiếng người bước đến, y nhẹ nhang mở mắt, chợt nhận ra hình bóng thân quen, quen đến nổi không thể buông lơi, vui buồn phẫn nộ lẫn lộn.
Hình bóng làm trái tim y nhói lên, khẽ siết chặt lấy ngực Thiên Nguyệt vẫn nằm đấy trơ mắt ra nhìn hình bóng kia.
Tên lính mở cửa nhà lao, tên lính bước vào nhưng thấy không tiện bèn cởi hài bên ngoài để bước được vào trong.
Y không thể nào tin vào những gì đang xảy ra nơi này.
Đây là giấc mộng chăng? Nhưng nếu là mộng thì là ác mộng hay là mộng đẹp đây? Bình Nhi liên tiếng chứng tỏ những chuyện đang xảy ra hoàn toàn là sự thật:
- Hoàng Thượng! - Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-hoang-cung/3876628/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.