Bình Nhi và Lâm Quý Phí đang cùng nhau du ngoạn ngắm hoa trong khuôn viên.
Ở đây, có đủ loại hoa của bốn mùa, hương thơm mà nó toả ra rất ngọt ngào.
Chưa kể những chú bướm lạ cũng phải mò đến đây bay lượn.
Sắc hoa ở đây cực kỳ tươi cho thấy người chăm sóc rất tâm đắc vườn hoa này.
Bình Nhi tiện tay hái một bông hoa ven đường rồi cài lên tóc vui đùa nhưng không may câu nói sau đó đã khiến nàng tái xanh mặt:
- Tiện tỳ! Hoa khuôn viên là để ngươi hái sao?
Vương Quý Phi từ đâu đi đến hậm hực nói, điệu bộ ngang ngạnh khí thế vẫn tỏa sáng vẫn đeo trên mình mấy thứ lòe loẹt cùng một đám người hầu từ xa đi đến:
- Người đâu mau lôi nó ra đánh chết cho ta!
- Hoa viên này không phải của ngươi! Không có chuyện xét tội! - Thiên Nguyệt nhìn Tiêu Ngân khuôn mặt không vui
- Lâm Quý Phi có vẻ không hiểu chuyện rồi! trong hoa viên có một điều luật là chỉ được ngắm không được hái – Vương Phi nhẹ nhàng mỉa mai
- Ta không quan tâm! Ta thích thì sẽ hai! Ta muốn thì sẽ được – kèm theo đó là hành động liên tục bức hoa
Vương Phi che miệng cười:
- Quý Phi cứ hành xử như người thất học vậy
- Ta dù có cư xử thất học cũng không cư xử thất đức như Vương Phi - Lâm Quý Phi lườm Tiêu Ngân.
- Ây dà...! Nguyệt muội nói thế chẳng lẽ à đang nói ta vô đức sao? - Tiêu Vương Phi ôm mặt buồn rầu trông rất yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-hoang-cung/3876624/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.