- Hoàng...Hoàng Thượng phải chăng người ẩn danh như vậy là có mưu tính gì?
- Bởi vì ta muốn xem thử Lâm Thiếu Gia lợi hại ra sao...xảo ngôn như thế nào - Ánh mắt bạc thoáng nét cười như có như không rất khó nhìn thấu
- Xin bệ hạ tha tội - Lâm Thiên Nguyệt nói, mắt vẫn không dám ngẩn lên
- Ta đã trách tội gì ngươi đâu? Khi nảy...ngươi nói thật hay...vậy nên nói tiếp đi...để ta nghe xem tầm nhìn ta hạn hẹp như thế nào
- Thần...Không dám - Y cuối gầm mặt làm cho những lọn thanh ti mượt mà vươn lên khuôn mặt y cuống hút hồn người
Hắc Phong phì cười, một nụ cười lạnh lẽo xót xa nó dường như chẳng đơn giản là một nụ cười nữa:
- Ngươi không phải rất đậm chất nam tử hảo hán sao? Khí chất đó...đâu rồi?
Y không trả lời, nghe những lời này mà tim y dâng lên một niềm xót xa.
Cũng cùng một người nhưng sao khác quá, chỉ thoáng chốc thôi, một nô tài hay trêu chọc y, hay hỗn láo với y ,kề cạnh y bây giờ đã trở thành một người có thể thâu tóm giang sơn, thiên hạ trăm vạn người kính nể, là một người có lời nói sắt như dao và có thể hút cạn sinh lực đối phương chỉ bằng một ánh nhìn.
Thiên Nguyệt hít sâu một hơi lấy hết can đảm của mình mà xòe bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần củ y ra:
- Trả...
- Trả gì chứ? - Hoàng Thượng nheo mày nhìn thân người bé đang co rúm vì sợ hãi nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu khuất phục kia
- Trả thần...nô tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-hoang-cung/3876613/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.