- Hừm...Vương Gia ơi...Trong lòng ngươi nghĩ gì còn có người nào còn không rõ sao? Từ lâu ngươi đã muốn mưu phản rồi...Suốt ngày mở ra những cuộc họp mặt với các Đại Thần trong triều, nhưng lại gửi bồ câu, chứ không viết văn tự đường đường chính chính đưa cho họ.
Tạo mối quan hệ rộng rãi, để khi kế hoạch bất thành thì các mối quan hệ ấy sẽ nói đỡ cho ngươi vài câu...Còn ngươi muốn gả Thiên Nguyệt cho tiểu thư của Liêu Đại Thần triều đình nhà Dương bên kia biên giới, thực ra cũng có mục đích cả...
Tiêu Nguyên Thái Giám từ đâu xuất hiện, nói tất tần tật mọi thứ.
Bước đi ung dung dần dần tiến tới họ:
- Hoàng Thượng bên ấy vốn dĩ không thể sinh được một hoàng tử...trước sau gì cũng sẽ phải nhường ngôi lại cho một vị bề tôi thân cận, người đó không ai khác là Liêu Nhu Đại Thần...Mà Liêu Đại Thần vốn dĩ đã có tuổi không tiếp quản được lâu...sớm muộn Thiên Nguyệt cũng sẽ lên ngôi...tất cả sẽ theo như đúng kế hoạch của ngươi...Ngươi chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng đúng chứ?
Thiên Nguyệt ngỡ ngàng nhìn cha của mình, y không tin nổi phụ thân mà mình yêu quý bấy lâu nay lại toan mưu tính kế, hiểm độc như vậy.
Nguyên Kì nhìn thấy Tiêu Nguyên thì sắc mặt tối sầm lại, Tiêu Nguyên ở đây thì chắc chắn một điều là Hoàng Thượng đã biết chuyện rồi.
Rắc rối rồi đây.
Vương Gia bị đoán trúng tim, á khẩu không nói nên lời, uất ức đến tía cả mặt.
Khi nội bộ còn lục đục, thì bên ngoài không ai hay, đã hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-hoang-cung/3876610/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.