Nhìn thấy bóng người xa xa, Sở Mộ sợ tới mức đuỗi tay ôm lấy Nhung Hách, mặt chôn vào giữa cổ hắn, trán bị lớp mồ hôi mỏng trên người nam nhân dây vào, trong mũi tràn ngập mùi xạ hương.
Mồ hôi cả hai trộn lẫn với nhau vốn nên là chuyện không thoải mái, nhưng Sở Mộ lại cảm thấy an tâm khó tả.
Nhận ra Nhung Hách đang đi tới nơi có mấy bóng người, Sở Mộ vội chui ra từ lòng ngực hắn, giãy giụa mấy cái hoảng sợ nói: “Phu… phu quân…”
Dị tộc không có cách gọi như vậy, đây là xưng hô của riêng mỗi mình Sở Mộ dành cho hắn.
Giọng nói thiếu niên nhỏ như muỗi kêu nhưng Nhung Hách vẫn nghe thấy được, hắn cũng không ép Sở Mộ nữa, hôn một cái lên trán rồi thả y xuống đất, dắt tay y đi qua.
Khoảng khắc cảm giác mềm mại kia lướt qua khiến Sở Mộ đỏ cả mặt, chầm chậm đi theo sau Nhung Hách.
Bàn tay to rộng bao lấy toàn bộ tay Sở Mộ, thật nóng nhưng Sở Mộ cũng không muốn rút tay ra.
Chỗ Nhung Hách muốn tới hẳn là một cái chuồng ngựa, bên trong nhốt không ít ngựa, vài người phụ nữ tới lui bên trong đang chải lông cho đám ngựa.
Tiếng ngựa hí bỗng vang lên bên cạnh, con ngựa Nhung Hách đang dắt đột nhiên chồm lên thoát khỏi dây cương, chạy băng băng tới lại đó.
Ngựa đột ngột vuột dây làm Sở Mộ có hơi sợ, y ngẩng đầu lên nhìn Nhung Hách, lúc nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của nam nhân thì lo lắng vừa dâng lên trong lòng cũng biến mất.
Tuy rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-hoa-than/247609/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.