"Ngươi làm rất tốt. Ta không ngờ ngươi có thể diễn xuất sắc đến vậy chỉ trong thời gian ngắn."
"Cũng không có gì... Tôi cũng chỉ diễn theo bản năng." Uông Lữ Thần nãy giờ được mọi người khen vẫn cảm thấy lâng lâng, nhưng tận tai nghe thấy Dạ Châu cảm thán khiến y như phóng tên lửa thẳng đến thiên đường, mặt đỏ tía tai. Y như có như không liếc chiếc gương chiếu hậu phía trước, nhìn rõ ràng khuôn mặt đen như đít nồi của Kyler.
Anh ta hẳn rất tức đi...
Không hiểu sao Uông Lữ Thần lại muốn cười, nếu là trước đây còn lâu y mới đào ra can đảm để thấy thoả mãn trước đau khổ của người khác. Chỉ trong một thời gian ngắn thôi y cũng đã thay đổi rất nhiều, dần dần thoát khỏi sự tự ti, tài năng chân chính được mọi người công nhận, cứ như nữ thần May Mắn chưa từng chiếu cố y cho đến khi được Dạ Châu dẫn lối vậy. Thật không ngờ mới trước đây y còn tránh xa thế giới bao dưỡng minh tinh này, giờ mới thấy hóa ra cũng có chỗ tốt.
"Nghĩ gì đó? Mới khen được đôi câu đã thấy thoả mãn hư vinh rồi à?"
Dạ Châu ngả người dựa vào Uông Lữ Thần, thân thể mềm mại cùng hương bạc hà thoang thoảng phảng phất nơi đầu mũi y. Hoả nhiệt như lan toả toàn thân, đặc biệt tại những nơi mà hắn chạm vào. Như cảm nhận được thân thể cứng còng của đối phương, Dạ Châu nhếch mép cười, hai cánh tay trắng nõn quàng lấy cổ đối phương.
"Đừng đắc ý quá sớm, ngươi còn một quãng đường dài phải đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-he-thong-thuan-phuc-hoa-tam-nhan/883775/quyen-5-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.