"Cái gì? Mới đó xong rồi ư?"
William đứng giữa đống xác chết ngổn ngang của lũ người chuồn chuồn. Dù vậy, khác với những thành viên khác trong tiểu đội, trên giáp hắn không hề dính một vết máu, đủ để thấy kĩ năng chiến đấu của hắn cao siêu đến mức nào.
Lưới điện cũng đã được sửa xong, quân địch cũng được dọn dẹp sạch sẽ, giờ chỉ cần chờ nam chủ và Eddie trở về.
"Hệ thống, sao ta lại có cảm giác bất an là thế nào?"
"Cụ thể sao a? Tôi không biết." Tiểu Đinh Đang cười cười trả lời.
Bạch Kết Dương cũng câm nín, đánh chết hắn cũng không nói cúc hoa của hắn đang có dấu hiệu co lại.
Đậu xanh rau má chắc chắn là ảo giác! (ʘдʘ╬)
Sau khi đưa hết mọi người vào buồng y tế chữa trị, William một mình lo lắng ở ngoài ngóng trông hai thân ảnh quen thuộc kia.
Hắn không có làm Hòn Vọng Phu, đừng nghĩ lung tung.
William thức trắng đến bình minh mới nhác thấy một cơ thể cao lớn đang bước về phía căn cứ. Đó chính là Erik, y vẫn không sao.
Lạy chúa không bị mất điểm ahaha!
William không kiềm nổi sung sướng mà chạy đến đón Erik.
Thấy William từ xa chạy nhanh về đến mình, tâm Erik như được rưới một dòng nước ấm áp. Y cứ tưởng hắn sẽ chào đón y bằng một cái ôm. Tuy nhiên...
BINH!
Erik té rạp ra đất, tay ôm má mà sửng sốt. Chưa kịp để y hoàn hồn, William hai tay nắm chặt cổ áo y, thô bạo lắc qua lắc lại. "Thằng nhóc nhà nguơi giỏi quá nhỉ? Dám chạy đi mà không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-he-thong-thuan-phuc-hoa-tam-nhan/883739/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.