Hòa An tối đó một câu cũng không nói thêm nổi. Một mực ngoan ngoãn để Tuấn Khải ôm vào lòng bình an ngủ tới sáng hôm sau.
Lúc thức dậy đã là hơn chín giờ sáng. Tuấn Khải đã sớm dậy và vừa ở ngoài về. Thấy Hòa An trở mình nên anh liền hỏi.
“Em dậy nổi không?”
“Không!” Hòa An thật thà.
Tuấn Khải lại gần kiểm tra nhiệt độ cơ thể Hòa An. Sau đó choàng tay vào cổ cố gắng đỡ dậy. Dìu Hòa An vào nhà vệ sinh, giúp cậu vệ sinh cá nhân và tắm rửa trước.
Lúc trở ra Hòa An liền nằm sắp lại xuống giường. Tuấn Khải bước lại đống đồ mình vừa mang về lấy ra một tuýp thuốc. Xong cẩn thận cởi quần Hòa An xuống.
Hòa An giật mình. “Sáng sớm anh lại định làm gì?”
Tuấn Khải tát vào mông một cái. “Em tốt nhất nằm yên.” Xong cẩn thận tách mông Hòa An ra. Đúng như Tuấn Khải dự đoán. Bông cúc nhỏ đã sưng đỏ lên cả rồi!
Anh nhẹ nhàng bôi thuốc vào. Hòa An cảm nhận được động chạm, vừa nhột vừa khó chịu.
“Được rồi. Ra ăn sáng.” Tuấn Khải mặc quần lại cho Hòa An rồi quay người đi.
Hòa An ngồi trên bàn ăn biểu cảm có chút khó chịu. “Nói chuyện trước được không?”
Tuấn Khải hiểu ý, nhưng vẫn là lo cho Hòa An trước. “Em ăn một ít trước đi, xong mới tính tiếp.”
Hòa An có vẻ như là không nhịn nổi thêm phút nào nữa. “Vĩnh Trung đã nói với anh chuyện đó chưa?” Hòa An đi thẳng vào vấn đề.
Tuấn Khải dừng động tác nghiêm túc nhìn Hòa An. “Em trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-em-la-anh-sang-cua-anh/831138/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.