Tới khoảng hơn sáu giờ tối thì tất cả đã đáp máy bay về lại Sài Gòn. Dư âm hôm qua thêm hôm nay nữa nên Hoà An mệt hết chổ nói. Vừa bước lên xe về là liền lập tức ngủ tới quên trời đất.
Tuấn Khải tới nơi cũng cũng không vội gọi. Một mình mang hành lý lên phòng trước mới quay lại vác con voi này lên. Lúc anh quay lại Hoà An cũng còn đang ngủ. Anh nhẹ nhàng tháo dây an toàn. Gọi nhỏ. "Hoà An.."
Hoà An ậm ừ trong cổ họng.
Tuấn Khải tiếp tục hỏi. "Em có thể tự lên nhà không"
Hoà An liền ngoan ngoãn gật gật đầu rồi mắt nhắm mắt mở chui ra ngoài. Vừa đi vừa chao đảo
"Đúng là không thể không lo mà." Tuấn Khải vừa nói vừa lôi Hoà An đặt lên lưng mình. Một hơi cõng lại thang máy rồi đi thẳng về phòng. Hoà An dù ý thức được Tuấn Khải đang cõng nhưng cũng quá lười để nhảy xuống.
Tuấn Khải cứ vậy mà cả đêm xoay đi xoay lại phục vụ cho Hoà An từ đầu cho tới gót chân. Tắm xong liền xoa bóp cho cậu thêm một chút mới đem vào người ủ cho ngủ. Hoà An đúng là không biết trời đất xoay hướng nào nữa cứ như vậy mà bình bình an an ngủ một giấc tới sáng hôm sau. Lúc thức dậy đồ ăn sáng đã chuẩn bị đầy đủ.
Hoà An cảm giác mình sắp bị chiều thành hư rồi. Bây giờ vận động một chút cũng lười.
Ngày hôm nay đi làm ai cũng bơ phờ thiếu sức sống. Hoà An cũng không ở ngoài nổi đành vào phòng làm việc cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-em-la-anh-sang-cua-anh/831131/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.