Cả đêm Hòa An xoay đi xoay lại suốt trên sofa. Phần vì không quen chổ. Phần vì Tuấn Khải bắt để đèn sáng cả đêm. Anh vô cùng thắc mắc nhưng vẫn không hỏi Tuấn Khải vì sao lại không tắt đèn đi ngủ. Kết quả là sáng hôm sau Hòa An thức dậy mà đờ cả người ra. Cũng may hôm nay là chủ nhật nên không phải đi làm. Tầm hơn chín giờ mọi người trong phòng ban cùng nhau đến thăm Tuấn Khải.
Lúc vào nhìn thấy Hòa An vẫn đang túc trực bên cạnh tất cả đều một phen tò mò.
“Cũng quá đối tối với trưởng phòng của chúng ta rồi nha Hòa An.” Một chị đi trước lên tiếng.
“Đừng nói với em là anh ở với anh ta cả đêm luôn nha!” Trần Nhân từ phía sau xông lên trước mặt Hòa An chấp vấn.
Hòa An chỉ cười cười tỏ ý không phủ nhận rồi ngồi dậy. “Mọi người ghé thăm thì ở đây nhé. Tôi đi ngoài một chút.”
Phòng bệnh lúc này có gần mười người. Hòa An vì cả đêm mệt mỏi nên thực sự muốn ra ngoài hút chút không khí. Đi tới nhà ăn bệnh viện mua một ly café xong đi đến băng ghế gần đó ngồi.
Mùi bệnh viện đúng kiểu khó chịu. Hòa An chỉ ở có một đêm mà từ không bệnh sắp trở thành bệnh tới nơi.
“Sao lại một mình ở đây?” Tiếng Minh Phong phía sau vọng lại.
Hòa An quay sang nhìn mỉm cười nhẹ đáp. “Muốn hít thở một chút.”
“Anh ngồi cùng được chứ?” Minh Phong đi vòng qua bên cạnh Hòa An lịch sự hỏi.
Hòa An chỉ ậm ừ trong cuống họng. Thật lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-em-la-anh-sang-cua-anh/831113/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.