Những ngày sau đó Hòa An luôn ở trong phòng làm việc cùng Tuấn Khải. Có nhiều cuộc họp hơn về dự án mới. Tất cả đều rất suông sẻ, hai người họ càng ngày càng ăn ý. Tới mức có lúc Tuấn Khải chỉ đưa một ánh mắt là Hòa An hiểu ngay ý anh ta muốn gì.
Hai ngày đầu vì Hòa An vẫn chưa khỏe Tuấn Khải còn trực tiếp thức sớm. Không đi tập thể dục mà nấu đồ ăn sáng cho cậu ta. Nhiều lúc vừa làm vừa đấu tranh tâm lý rằng tại sao lại phải làm những điều này.
Hòa An cũng dần dần lấy đó làm thói quen, chiều nào ngồi xe về cũng hỏi ngày mai ăn gì. Quả thực đem Tuấn Khải biến thành đầu bếp riêng rồi. Từ lúc được ăn đồ ăn của anh ta nấu Hòa An cảm giác đồ ăn bên ngoài đều không có mùi vị.
Trần Nhân còn tệ hơn. Từ ngày thấy cảnh tượng đó cậu liền u sầu cáu gắt. Lúc nào cũng mang một ánh mắt đau thương nhìn Hòa An. Thấy người anh thân thiết của mình bây giờ làm việc suốt cùng người khác liền như ngàn tiễn xuyên tâm. Cả người mang nhớ nhung như cách xa vạn dặm.
Buổi trưa cuối tuần ngồi ăn trưa với Hòa An cậu quậy quậy ly nước của mình thẩn thơ hỏi.
“Anh này. Dạo này anh có thấy gì lạ lạ không?”
Hòa An đang lấy hành tây ra khỏi đĩa cơm lắc lắc đầu. Trần Nhân quyết không buông tha. “Này, anh với trưởng phòng dạo này cũng quá là thân thiết rồi. Em còn thấy hai anh đi làm chung xe.”
Hòa An cười cười. “Cậu hỏi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-em-la-anh-sang-cua-anh/831111/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.