Tuấn Khải đóng mạnh cửa lại phía sau lại. Giây phút anh tự hỏi chính mình rằng anh bản thân mình đang làm gì? Tức giận vì điều gì? Lo lắng gì chứ?.
Anh mang cả một người tức tối trở về phòng. Đi thẳng vào nhà bếp uống một ngụm nước lớn.
Lần đầu tiên, sau hơn ba mươi năm! Anh mới vì một người mà mất bình tĩnh như vậy!
“Mình đang làm cái quái gì ở đây chứ!”
Anh xoay người đi ra phía cửa mang theo khuôn mặt hình sự đi xuống tầng trệt. Đầu tiên là bước ra phía ngoài mua thuốc, nhiệt kế. Sau đó là đi vào quán ăn bên lề đường mua thêm cháo lỏng. Và vẫn giữ độc một khuôn mặt lạnh tanh trở lên nhập mật khẩu phòng Hòa An.
Vừa mở cửa ra đã nghe tiếng ho khan phát ra liên tục từ phòng ngủ. Càng nghe càng cảm thấy khó chịu. Mở túi lấy nhiệt kế lâp tức tiến vào trong.
Ba mươi tám phẩy bảy độ! Thật sự tên này không muốn sống nữa rồi!.
Vừa chuẩn bị bước ra ngoài lấy viên hạ sốt thì Hòa An nắm tay anh giữ lại.
“Tôi thực sự xin lỗi, tôi *khụ* không muốn *khụ* đi bệnh viện. Chỉ cần *khụ* uống thuốc sẽ *khụ* khỏe lại ngay. Xin anh.” Hòa An vừa nói vừa ho khan từng chữ khó khăn.
Tuấn Khải thực sự không hiểu lý do mà tên ngốc này không muốn đi bệnh viện là gì. Nhưng tới mức đánh đổi mạng sống như thế này đúng là không phải bình thường!
“Nói ít thôi! Tôi đi lấy thuốc.” Tuấn Khải phút chốc cảm thấy lòng mình trùng xuống mấy bậc. Tới mức nói lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-em-la-anh-sang-cua-anh/831108/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.