Chuông báo thức năm giờ reo inh ỏi bên tai. Nhưng hiện tại Hòa An chỉ cảm giác được cả một người nóng rực. Mắt như đeo phải chì không thể nào nhấc lên nổi. Chút ý thức ít ỏi đưa tay ra tắt báo thức rồi lại cả người không một mảnh vải co ro lại trong chăn.
Tuấn Khải đến công ty rất sớm. Hôm nay anh có một cuộc họp báo cáo chuyến công tác với ban lãnh đạo. Anh ghé nhà ăn công ty mua đồ ăn sáng và ngồi ăn tại chổ. Điều này khiến nhân viên toàn công ty có một phen bất ngờ và tò mò. Vì trước đây chưa bao giờ anh xuất hiện ở khu vực này.
Chính anh còn bất ngờ vì hành động cảm tính này của mình. Anh không thể tự mình dối lừa mình rằng, anh đang đợi một người xuất hiện.
Nhưng còn chỉ không đầy mười phút nữa là đã tới giờ làm việc mà cả một chiếc bóng cũng chẳng thấy. Anh cũng thôi đợi mà đi lên, thoáng chút khó chịu trong lòng. Trước khi đi lên cũng ghé mua thêm một phần đồ ăn sáng mang lên phòng làm việc.
Hòa An nằm một mạch tới hơn mười một giờ. Anh cảm giác được hiện tại cả người không còn được một chút sức lực nào. Bên trong thì nóng rực, bên ngoài thì lạnh cóng. Vừa ho vừa hắt xì liên tục. Chả thể nào ngồi dậy nổi. Anh với tay lấy điện thoại ra thì có hơn mười cuộc gọi nhở trong đó chín cuộc của Trần Nhân và một cuộc gọi từ Tuấn Khải. Kinh hãi hơn là bây giờ đã là mười một giờ ba mươi lăm phút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-em-la-anh-sang-cua-anh/831106/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.