Tuần tiếp theo hầu như ngày nào Hòa An và Tuấn Khải đều tăng ca đến tận tám chín giờ mới về. Sau ngày chủ nhật thì dường như cả hai đã cởi mở với nhau hơn rất nhiều. Sáng nào cũng một trước một sau xuất hiện cùng nhau chạy bộ dưới chung cư. Tuấn Khải cũng không còn trưng bộ mặt không quen biết với Hòa An khi vô tình gặp nhau nữa. Không tới mức thân thiết, nhưng đã không còn quá nhiều khoảng cách.
“Khi nào thì anh có thể đi tập trở lại vậy đại ca”. Trần Nhân đang ngồi cạy cạy cái nắp chai trúng thưởng thuận miệng hỏi.
“Anh bây giờ ngày nào cũng tăng ca mệt rã rời. Sáng tranh thủ chạy bộ vận động một chút rồi đi làm. Cậu cứ trở lại tập trước một mình đi.” Hòa An trả lời trong khi mắt cứ dán phía ngoài cửa sổ.
“Không có anh thì chán chết được. Mà này, làm việc với trưởng phòng mới có gặp khó khăn gì không? Em thấy anh với anh ta dạo này hay đi chung lắm.”
“Không có gì làm khó anh được cả” Nói xong Hòa An cười cười vỗ lên vai Trần Nhân một cái xong lại tiếp tục. “Ngày mai là Giáng Sinh rồi, cậu với bạn gái vẫn chắc là không đi cùng được đúng không? Đừng để anh làm kỳ đà nha.”
“Anh nhắc đến bạn gái em lại buồn. Dạo này muốn gặp nhau cũng khó khăn nữa. Cô ấy lúc nào cũng bận.” Trần Nhân làm điệu bộ chán nản găm găm ống hút lên xuống ly nước.
“Vậy mai anh sẽ tan làm sớm, không tăng ca. Anh với cậu đi mua chút đồ rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-em-la-anh-sang-cua-anh/831089/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.