*"Thực sự nhớ em."*
Cơm trưa hôm đó ăn cũng chẳng ngon vì trong đầu toàn bị câu nói đó ám ảnh. Thực ra bao năm qua anh không đổi số điện thoại. Nhưng cũng không hề có liên lạc chỉ có một mình Minh Phong chủ động gửi quà. Anh không hề hồi âm gì cả. Từ lúc chuyển nhà tới bây giờ tạm gọi là yên tĩnh cũng không nghĩ sẽ có ngày nhận được loại tin nhắn như thế này.
Dạ dày vốn không ổn, trưa nay cũng ăn không ngon nên mặt mày anh khó coi vô cùng. Mọi người trong phòng thấy kiểu anh như vậy cứ nghĩ anh vì chuyện thăng chức không thành thành ra buồn bã nên cứ đi ngang là vỗ vai kiểu an ủi anh. Trần Nhân cũng không ngoại lệ, cứ dăm ba phút lại ngó lên rồi bảo đại ca đừng buồn, phiền tới mức anh phải cốc đầu cậu ta mấy cái.
Cảm xúc bây giờ thực sự vô cùng khó diễn tả thành lời. Tình yêu đã không còn từ rất lâu, vết thương cũng đã lành lại thế nhưng tại sau khi vô tình chạm tới lại sinh ra một vài tư vị lạ lẫm. Không phải tiếc nuối nhớ nhung, cũng không phải kiểu quên lãng chết tâm. Chỉ là chẳng biết nó là gì nghĩ kiểu gì cũng chẳng đúng, có chăng khi tổn thương đạt cực điểm, con người ta chẳng còn khả năng nhận diện được cảm xúc nữa.
Hòa An mỉm cười một cách khô khan với chính bản thân mình. Thật ra có để tâm hay không để tâm cũng chẳng còn quan trọng. Kiểu người của anh chính là cầm lên được là sẽ bỏ xuống được, thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-em-la-anh-sang-cua-anh/831074/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.