Sau khi dọn dẹp xong cũng đã tới 9 giờ, Lục Cảnh Niên hỏi Dư Tri Ý có muốn ngủ thêm một chút không, Dư Tri Ý ngồi xổm ngoài ban công nghịch bảo liên đăng, trái phải chụp ảnh, chụp xong thì đăng lên vòng bạn bè, làm không biết mệt. Lục Cảnh Niên cười nói: "Tối nay đừng nói muốn ôm nó ngủ luôn nhé?" Dư Tri Ý nhướng mày: "Ý hay đấy, vậy tối nay tôi ôm nó ngủ." "Vẫn còn sớm, cậu thật sự không muốn ngủ một lát sao? Tối qua đại khái chỉ ngủ được 3 tiếng." "Thỉnh thoảng thức đêm một lần cũng không sao, hôm nay sẽ rất bận, phải mở cửa sớm một chút, chắc tầm 10 giờ." Lục Cảnh Niên tò mò: "Hôm nay ngày gì?" Dư Tri Ý đứng dậy phủi đất trên tay, "Ngày mai là Thất Tịch, hôm nay hoa đến, tôi chắc sẽ bận rộn tới khuya, phải gói hoa." "Vậy thì cậu bây giờ càng phải ngủ, nằm nhắm mắt một lát cũng được, mau đi." Khóe miệng Dư Tri Ý chứa ý cười, "Được, nghe anh, anh cũng đi ngủ một lát đi, tôi đặt báo thức." Ánh mắt trời chiếu xuống ban công, nhích dần từng chút về phía trước, bóng hoa lay động, hương hoa theo gió luồn vào trong phòng, Lục Cảnh Niên nằm trên sô pha chậm rãi nhắm mắt, lại nhẹ nhàng mở ra, lấy điện thoại hủy vé tàu buổi chiều. 10 giờ, Dư Tri Ý tỉnh lại Lục Cảnh Niên vẫn còn đang ngủ, anh đi qua, nhẹ nhàng kéo rèm cửa, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon." 10 giờ rưỡi, người ta giao hoa tới, 3 thùng lớn, mỗi lần tới ngày lễ Tình Nhân, Thất Tịch, hoặc những ngày lễ hội khác cửa hàng thường sẽ nhập hoa nhiều gấp 3 ngày thường, lúc đang dọn thùng giấy, Lục Cảnh Niên đi xuống, "Tôi ngủ quên mất, sao cậu không gọi." "Không sao, cũng chưa vội mấy." Lục Cảnh Niên giúp anh chuyển hoa vào trong tiệm, làm như lần trước, gỡ băng keo đóng hàng ra, lấy nước tỉnh hoa, chờ khi làm xong tất cả thì đã qua 12 giờ. Úc Lê hôm nay tới trễ, vẻ mặt vẫn chưa tỉnh ngủ, đi tới chào hỏi: "Anh Dư, anh Niên, các anh dậy sớm vậy, em sáng nay đau đầu không dậy nổi." Đàm Vĩ giúp cô mang hoa quả tới, "Ai bảo cô nghiện rượu, đáng đời!" Dư Tri Ý đứng thẳng dậy, cởi tạp dề, nói: "Muốn ăn cháo không, anh nấu, trưa nay chúng ta ăn cháo? Hôm qua uống nhiều quá cả người sẽ không thoải mái." "Được ạ, anh Dư nấu cháo là được, em sẽ đặt thêm mấy món ăn kèm, mọi người muốn ăn gì? Đuôi Nhỏ, anh thì sao?" Đàm Vĩ đứng trong quán mình nói vọng ra: "Mọi người ăn gì tôi ăn cái đó." "Anh Niên anh Dư, hai anh thì sao? Muốn ăn cái gì?" "Bánh gạo đường nâu đi, anh lên nấu cháo." Lục Cảnh Niên ở lại trông cửa hàng. Dư Tri Ý vừa mới lên lầu được một lát, điện thoại di động vang lên, điện thoại anh để trên quầy không mang theo, Lục Cảnh Niên cầm lấy, trên màn hình hiện hai chữ 'Bố Dư', sợ có việc gấp nên mang lên lầu. ''Tri Ý, điện thoại của cậu." "Ai gọi vậy?" Dư Tri Ý vừa mới vo gạo để vào trong nồi." "Bố Dư.'' Nụ cười trên mặt Dư Tri Ý nháy mắt trầm xuống, mím môi tiếp điện thoại, Lục Cảnh Niên biết ý đi xuống, mới vừa đến chỗ ngoặt đã nghe thấy giọng nói đầy kích động của Dư Tri Ý: "Đó chính là cái động không đáy, con buôn bán cũng không có nhiều tiền như vậy cho bố, nếu bị bệnh hay không thoải mái hoặc cần tiền mua đồ ăn nhu yếu phẩm thì con đều có thể đưa, nhưng cái này thì không được!" Không biết đầu bên kia nói cái gì, Dư Tri Ý gần như hét lên một tiếng: "Vậy thì coi như không có con đi." Bước chân Lục Cảnh Niên dừng lại trong chốc lát, lại tiếp tục xuống lầu. Hơn hai mươi phút sau Dư Tri Ý bưng cháo xuống lầu, Lục Cảnh Niên nhìn về phía anh, không nhìn ra biểu cảm gì khác thường, vẫn là nụ cười mỉm kia, anh nói: "Ăn thôi, anh Niên, anh đi gọi hai người kia đi." Thức ăn ngoài Úc Lê gọi cũng vừa vặn tới, "Tới đây tới đây, bánh gạo đường nâu, còn có đậu hũ khô om, cánh vịt, mề vịt kho tàu." Đàm Vĩ cắt một đĩa trái cây bưng tới, "Buổi chiều chắc sẽ bận lắm, em cũng phải chuẩn bị đồ, ngày mai là Thất Tịch khẳng định sẽ đông hơn ngày thường, Quả Lê có cần hỗ trợ gì không?" Úc Lê gặm cánh vịt, lúng búng nói: "Không cần, chỉ cần ngày mai anh đừng cố ý dùng nhan sắc của mình để câu khách là được, ăn mặc bình thường thôi, đừng đẹp trai quá." Úc Lê nói xong lại nhìn về phía Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên, nói đùa: "Anh Dư, anh Niên, nếu mai hai người không vội thì đứng trước cửa tiệm em một lát, chỉ cần hai người đứng đó, việc kinh doanh của em chắc chắn sẽ phát đạt." Đàm Vĩ hung hăng gắp cho cô một miếng bánh gạo đường nâu. Dư Tri Ý cười nói, "Sợ khó mà làm được, chuyện buôn bán ngày mai của anh còn định dựa hết vào anh Niên em đấy." Lục Cảnh Niên không ngờ chủ đề cuối cùng lại dẫn tới người hắn, cũng nói đùa theo: "Vậy ngày mai tôi đứng ở giữa hai cửa hàng, mà tôi vẫn luôn muốn hỏi, Đàm Vĩ với Úc Lê mở quán gần nhau như vậy có ảnh hưởng việc kinh doanh của nhau không?" Đàm Vĩ nói: "Ảnh hưởng thì chắc chắn có, nhưng mà em không thuê chỗ này thì cũng sẽ có người khác thuê, cũng sẽ mở quán trà sữa giống cô ấy, quán em hiện tại tập trung vào nước ép trái cây và những loại nước có hương vị trái cây, nếu đổi thành người khác kinh doanh giống cô ấy, đối phương buôn bán tốt hơn thì chưa được mấy ngày cô ấy đã phải cuốn gói về quê." Úc Lê cũng gật đầu, "Đúng vậy, trước kia em cũng từng mở quán ở chỗ khác, gần đại học Hạ Môn, ở con phố đó đi hai bước là một tiệm trà sữa, ba bước là một gian bánh ngọt, em thậm chí còn không kiếm lại được tiền thuê." Đề tài này kết thúc thì bữa cơm cũng xong, sau khi Đàm Vĩ với Úc Lê về lại cửa hàng mình, Dư Tri Ý hỏi Lục Cảnh Niên: "Anh Niên, anh có cảm thấy thái độ của Đàm Vĩ với Úc Lê hơi kỳ lạ không?" "Ở phương diện nào? Tôi thật sự nhìn không ra." "Ừm, nói sao ta, anh hồi còn đi học có thích nữ sinh nào không?" Lục Cảnh Niên lắc đầu: "Không có." Dư Tri Ý nửa thăm dò ngập ngừng hỏi thêm một câu: "Nam sinh thì sao?" Lục Cảnh Niên ngẩng đầu nhìn anh, "Bác phát cơm ở nhà ăn có tính không? Có một bác gái với một bác trai lúc trước cũng hay chăm sóc tôi, giờ vẫn còn giữ liên lạc." "Thôi không hỏi anh, hồi còn đi học, nam sinh thích nữ sinh thường sẽ có biểu hiện như thế nào, thường sẽ làm những gì? Giật tóc bạn gái, dán băng dính lên tóc bạn gái, mượn đồ vật, hoặc thường làm mấy trò bắt nạt trêu chọc, tất cả chỉ đều là vì muốn được bạn gái kia chú ý." Lục Cảnh Niên cười thành tiếng, "Tri Ý, cậu biết nhiều vậy, thực ra hồi xưa hay làm đúng không?" "Không có, tôi không thích.... Tôi khi đó không thích con gái, là bạn cùng bàn của tôi, cậu ta theo đuổi bạn gái như vậy, mấy cái biểu hiện của Đàm Vĩ, thường xuyên giận dỗi Úc Lê, làm mặt lạnh với cô ấy, tôi nghĩ cậu ấy có lẽ thích Úc Lê." "Tôi thật sự không nhìn ra, có lẽ tôi trời sinh chậm hiểu." Dư Tri Ý nghĩ không phải là chậm hiểu, lúc gặp được người mình thật sự thích thì sẽ tự mình thông suốt, anh nói: "Đại khái là vì anh chưa gặp được người khiến mình động lòng." Lục Cảnh Niên nhìn anh, qua một hồi lâu mới nói, "Chắc là vậy." Bèo nước gặp nhau, cần gì phải vọng tưởng quá nhiều, không nên cũng không thể. Dư Tri Ý không nói nữa, quay người sửa sang lại dây ruy băng, anh nghĩ, Lục Cảnh Niên thích con gái, nếu biết anh thích đàn ông thì sẽ phản ứng như thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]