Bàn ăn bỗng chốc yên tĩnh, ngoại trừ Đàm Hiếu Dương đang nghịch hình dán thì ba người còn lại không ai nói chuyện, Lục Cảnh Niên đánh vỡ sự im lặng: "Tri Ý chắc đã đoán được trước rồi đúng không." Dư Tri Ý gắp cho hắn một miếng thịt dê, nhẹ giọng ''Ừm" một tiếng, lại bổ sung: "Lần anh giúp tôi lấy dải lụa thì tôi bắt đầu để ý." Úc Lê cố gắng xoa dịu bồng không khí, giả vờ ngạc nhiên nói: "Òa, không thể ngờ được bên cạnh em cũng có người mù màu, em cứ tưởng chuyện này chỉ có trên phim chứ." Đàm Vĩ đánh lên tay cô một cái: "Ngồi xuống, bớt bớt lại." "Ò, được rồi, thật ra cũng không có gì, nếu không phải chính miệng anh Niên nói thì bọn em cũng không nhìn ra." Dư Tri Ý nhìn về phía Lục Cảnh Niên, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, chỉ có nụ cười nhàn nhạt, "Đúng vậy, không có gì." Hắn nói rất nhẹ nhàng bâng quơ dường như những đau khổ mờ mịt lúc trước không hề ảnh hưởng gì tới hắn, mà có ảnh hưởng cũng đều là những chuyện nhỏ, những công việc đặc thù bị hạn chế như cảnh sát, thanh tra, những chức vụ liên quan đến thẩm định,... Dư Tri Ý nhìn hắn, đáy lòng bỗng cảm thấy chua xót. Úc Lê bị gợi lên tính tò mò, "Anh Niên, em muốn hỏi, sao anh biết mình bị mù màu vậy? Ví dụ như, bọn em nhìn cỏ thì sẽ thấy màu xanh lá, là bởi vì những kiến thức chúng em tiếp thu được từ báo đài sách vở đều nói cỏ có màu xanh lá, vậy nên chúng em mới biết nó có màu xanh lá, anh cũng như vậy đúng không, trong suy nghĩ của anh màu của cỏ cũng là màu xanh lá, nhưng sao anh lại phát hiện ra là mình bị mù màu?" Lục Cảnh Niên nói: "Lúc tham gia phỏng vấn chương trình thí nghiệm xóa nạn mù chữ, tôi không vượt qua được bài kiểm tra phán đoán màu sắc, bác sĩ kết luận tôi bị mù màu." Dư Tri Ý vẫn nhìn hắn không nói gì, anh nghĩ, nếu trường học yêu cầu vẽ một bức tranh hoa cỏ, bạn học đều vẽ mặt cỏ màu xanh lá, riêng hắn lại vẽ màu sắc khác, lúc bị bạn bè cười nhạo, hắn sẽ cảm thấy như thế nào? Là khổ sở hay là khó hiểu? Úc Lê lại hỏi: "Em vẫn chưa hiểu, nếu nói, anh nghĩ màu xanh dương là xanh lá, màu xanh lá là xanh dương, nhưng anh không biết anh khác với người khác, trong mắt anh là màu xanh lá, nhưng anh cũng giống như người khác đều nói bầu trời có màu xanh dương, vậy phải nói, rốt cuộc ai mới là người mù màu? Ai mới đúng và làm thế nào để chứng minh được là mình đúng?" Bàn tay cầm xiên thịt dê của Lục Cảnh Niên bị kẹt giữa không trung, rõ ràng chính hắn cũng không trả lời được vấn đề này. Đàm Vĩ gõ đầu Úc Lê một cái, "Được rồi, cô là đang phản biện lại bệnh mù màu đúng không, biết vì sao không ai trả lời cô không?" "Hả? Vì sao?" Đàm Vĩ ghét sát vào tai cô nói: "Bởi vì, những người nghiên cứu vấn đề này đều đã biến thành dưa muối, cuối cùng không còn ai thắc mắc về nó nữa." Lục Cảnh Niên với Dư Tri Ý nhìn nhau nghẹn cười, Đàm Vĩ lại bắt nạt Úc Lê. Úc Lê vẫn rất nghiêm túc hỏi: "Vì sao lại biến thành dưa muối." "Bởi vì... quá mặn, mặn."(*) (*) 咸的: Từ lóng trong tiếng Quảng Đông chỉ những người rảnh rỗi, lười biếng không có việc gì làm. "À!" Úc Lê trầm tư sau đó chợt hiểu ra, "Mịa anh mắng tôi ảnh rỗi sinh nông nổi đúng không, anh đừng có trốn, tôi thề sẽ không giết anh đâu!" Đàm Hiếu Dương ngừng chơi tò mỏ hỏi: "Bệnh mù màu là gì ạ?" Dư Tri Ý xoa đầu nhóc, "Đó là, cháu có thể nhìn thấy được rất nhiều màu sắc xinh đẹp, nhưng ông chủ Cua của cháu chỉ có thể nhìn thấy những màu xám trắng mà thôi, giống như màu tím mà cháu thích, ông chủ Cua sẽ không phân biệt được." Đàm Hiếu Dương không nói gì, chạy tới đống đồ chơi, lấy ra một hộp màu nước, đưa cho Dư Tri Ý, " Ông chủ Cá, chú biết vẽ tranh không? Chú vẽ một bông hoa bảy màu, chúng ta tặng cho ông chủ Cua, trong truyện cổ tích cháu nghe hoa bảy màu có thể thực hiện được điều ước, cháu ước ông chủ Cua sẽ sớm nhìn được nhiều màu sắc xinh đẹp." Dư Tri Ý liếc mắt nhìn Lục Cảnh Niên một cái, cầm lấy bút, vẽ một bông hoa 7 màu lên giấy, Đàm Hiếu Dương đưa nó cho Lục Cảnh Niên, "Tặng chú, ngày mai chú sẽ nhìn thấy được bông hoa màu tím xinh đẹp!" Lục Cảnh Niên bế Đàm Hiếu Dương lên, nở nụ cười từ tận đáy lòng, "Cảm ơn Dương Dương." Nói xong hắn ngẩng đầu lên nhìn Dư Tri Ý, hai người đều mỉm cười. Úc Lê với Đàm Vĩ vẫn còn đang tranh cãi, chủ đề càng lúc càng chạy xa, Dư Tri Ý nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Đàm Vĩ, đây là đồ uống mới của quán mà em nói đúng không?" Đàm Vĩ vọt tới phía sau Dư Tri Ý, lấy đồ uống trong thùng đá ra, " Đúng vậy, đựng trong bình thủy tinh, em đã điều chỉnh công thức rất nhiều lần, mọi người nếm thử rồi cho ý kiến với." Dư Tri Ý nói với Lục Cảnh Niên: "Anh Niên, anh muốn uống loại nào?" Lục Cảnh Niên cầm lấy cái chai màu đỏ, "Thử vị việt quất xem?" "Oa, anh Niên, anh có thể nhận ra màu sắc của nước việt quất sao? Đó đúng là vị việt quất, lấy một lần đã trúng." Lục Cảnh Niên chỉ vào nhãn dán trên thân chai, nói: "Ở đây có nhãn tên." Đàm Vĩ cười cong cả người, "Anh, anh Niên, anh phải nói là: 'Tôi không phân biệt được màu sắc chẳng lẽ không không biết cả chữ hay sao?' chứ." Lục Cảnh Niên bật cười thành tiếng, Dư Tri Ý nhìn Lục Cảnh Niên cười cũng cười theo, Úc Lê nổi giận cầm lấy xiên tre ném lên người Đàm Vĩ. Bầu không khí rất náo nhiệt, ăn được một nửa lại nướng tiếp hải sản, Úc Lê đề nghị chơi trò chơi: "Chúng ta chơi trò chơi đi." "Trò gì?" Úc Lê nói quy tắc: "Trên bàn để sẵn 4 ly cocktail của Đàm Vĩ pha, mỗi vòng hỏi một vấn đề, 4 người thay phiên nhau, hỏi ra những vấn đề mình muốn biết, người hỏi có thể tự đề ra quy tắc thưởng phạt, nếu đáp án phủ định thì phạt một chén hoặc ngược lại nếu khẳng định thì phạt một chén." "Cái này không phải cũng giống trò 'thật hay thách' sao?" Đàm Vĩ hỏi. "Hừ, anh nghe không rõ quy tắc thì đừng phát biểu, lại đây tôi giảng cho anh lần nữa." Trò chơi chính thức bắt đầu, Đàm Hiếu Dương làm nũng muốn được tham gia, Dư Tri Ý cầm lấy cái ly, rót cho nhóc một ly sữa, nói: "Vậy, vòng thứ nhất để Dương Dương hỏi đi." Đàm Hiếu Dương hỏi ra vấn đề: "Trong tháng này, mọi người có ai đái dầm không, nếu có thì uống một chén." Quy định của nhóc là nếu có thì phải uống. "Không có." Không có, tôi từ nhỏ tới lớn chưa từng đái dầm." "Không có." "Tôi cũng không có." Bốn người đều đáp không, Đàm Hiếu Dương hào sảng bưng ly sữa lên uống hết: "Được vậy thì Dương Dương uống. Đến vòng tiếp theo, Đàm Vĩ lấy điện thoại ra đưa cho Đàm Hiếu Dương để nhóc tự chơi, kẻo uống nhiều sữa tối lại đái dầm. Lần này đến lượt Úc Lê hỏi: "Câu hỏi của em là, các vị ngồi ở đây có phải đều đang độc thân không, nếu độc thân thì uống." Đây rõ ràng là cố ý chuốc rượu. Bốn người đều bưng chén lên uống, Úc Lê cười nói: "Vậy, cạn ly, vì những người độc thân chúng ta." Vòng thứ 3, sau Úc Lê là Dư Tri Ý, Dư Tri Ý khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lục Cảnh Niên, lại nhanh chóng rời đi, hỏi: "Đều độc thân, vậy hiện tại có người mình thích không? Nếu có thì uống." Úc Lê trả lời đầu tiên: "Thầm mến, có hảo cảm đều tính là có người mình thích đúng không, em không có, không cần uống." Đàm Vĩ gãi đầu, mặt có chút đỏ, bưng ly lên, "Có, yêu thầm, cô ấy không biết chắc còn tưởng em ghét cổ, em uống trước." Đến lượt Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên dường như đang suy nghĩ không biết nên trả lời như thế nào, Dư Tri Ý cướp lượt, ngửa đầu uống một ly, nét ửng đỏ lan dần ra, bò lên hai má, anh nói: "Có hảo cảm." Nói xong thì cúi đầu, giả ờ như đang gắp đồ ăn, nhưng nửa ngày vẫn không gắp được một miếng nấm kim châm. Úc Lê giục Lục Cảnh Niên: "Anh Niên, anh thì sao, có thích ai không?" "Tôi không biết." Lục Cảnh Niên nói, bàn tay Dư Tri Ý bỗng nhiên nhẹ run, nấm kim châm mới gắp lên đã bị rớt xuống bàn, anh rút khăn giấy ra định lau đi, lại thấy Lục Cảnh Niên bưng ly rượu lên uống. Đàm Vĩ cắt ngang lời muốn hỏi của Úc Lê, nói: "Anh Niên, đến lượt anh hỏi." Lục Cảnh Niên ngập ngừng, hỏi một vấn đề có chút nặng nề: "Nếu, tôi nói là nếu, mọi người biết mình bị bệnh nan y, cuộc sống đang dần đếm ngược, mọi người sẽ làm những chuyện mình muốn làm, hay sẽ trốn khỏi những người quan tâm mình, tìm một nơi xa lạ chờ đợi cái chết? Vấn đề này không cần uống rượu." Lời vừa nói ra, không khí trên bàn ăn bỗng chốc chùng xuống, Đàm Vĩ nói nếu là mình thì chắc là sẽ làm hết những chuyện mà mình muốn làm, đến những nơi mà mình muốn đến, như vậy mới không uổng công sống một đời. Úc Lê chợt buồn rầu nói: "Còn em chắc sẽ tìm một nơi chậm rãi chờ chết, sau đó nhờ người lừa gạt mẹ giúp em, nói em ở bên ngoài làm ăn, nhờ bạn bè thay em viết thư cho mẹ." Lục Cảnh Niên ngẩng đầu nhìn về phía Dư Tri Ý, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nóng rực của anh, Dư Tri Ý nhẹ giọng nói: "Không biết, nếu có một ngày như vậy, tôi hi vọng người yêu tôi sẽ không còn yêu tôi, quên tôi đi, còn chặng đường cuối tôi sẽ tự mình đi vui vẻ." Bầu không khí đột nhiên lắng xuống, Đàm Hiếu Dương chơi mệt nằm ở một bên ngủ rồi, Đàm Vĩ bế nhóc xuống lầu đặt trong phòng ngủ, lại lần nữa đi lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]