Sáng sớm hôm sau khi Mộ Tử Thư tỉnh lại thì bên người đã không còn ai rồi, nói vậy Vũ Văn Quân Quyết đã vào triều sớm đi. Giật giật thân thể có chút đau nhức, mệt mỏi không nhớ tới, canh giờ còn sớm, không bằng ngủ thêm một lát.
Vừa định chợp mắt, cửa phòng chợt mở ra, Vũ Văn Quân Quyết mỉm cười đi vào.
“Tỉnh?”
Mộ Tử Thư sửng sốt, hắn lúc này không phải là đang tại triều quan sán sao?
“Ngươi hôm nay không vào triều sớm?”
Vũ Văn Quân Quyết nghe vậy cười khẽ, ngồi vào mép giường đỡ hắn dậy tựa vào ngực mình, kéo chăn phủ lên hắn.
“Buổi sáng đã qua, cũng sắp tới trưa rồi.”
Mộ Tử Thư kinh ngạc há miệng, hắn ngủ lâu như vậy, còn tưởng canh giờ còn sớm đây.
Vũ Văn Quân Quyết biết hắn hôm qua thừa hoan hôm nay thân thể hơi mệt mỏi, cánh thay không an phận dò vào trong nhẹ bóp hông hắn, “Mệt chết đi? Có muốn ngủ một lát nữa không?”
Mộ Tử Thư hưởng thụ xoa bóp của hắn, lắc đầu, cười nói: “Không thể ngủ nữa, ngủ đến xương cốt cũng mệt mỏi rồi.”
Vũ Văn Quân Quyết cười khẽ, hôn lên gò má hắn, nói: “Vậy liền đứng dậy, tiền thính có đồ còn chờ ngươi đi xem đây.”
Mộ Tử Thư nghi ngờ nhìn hắn, Vũ Văn Quân Quyết cũng không nói cái gì, chỉ lấy quần áo thay hắn mặc vào, lại phân phó Hỏi Mai đến đem đồ rửa mặt đưa cho hắn rửa, khoác thêm áo khoác ngoài rồi cùng hắn đi đến tiền thính.
Vừa đến tiền thính, Mộ Tử Thư liền thấy miếng ngọc Diêu Sàng, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-doc-sung-hau-cung/250600/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.