Cuối cùng thì lòng hiếu kỳ của Từ Minh Hạo bị tiếng chuông vào học đột ngột cắt đứt, buông Lý Thạc Mẫn đang co người lại bất động như con nhím ra, Từ Minh Hạo không cam lòng vỗ vỗ mái tóc mềm mềm của cậu, "Tốt nhất là mày nên giấu cho kĩ vào, băng không sớm muộn gì anh đây cũng làm cho ra ngô ra khoai!"
Lý Thạc Mẫn đứng thẳng người, xoa bóp bả vai bị Từ Minh Hạo tóm cả nửa ngày, tiện tay lau lau vài giọt mồ hôi rịn ra trên trán, hất căm chìa ngón giữa vào người đang bước lên lầu, sau đó chậm rì rì đi theo.
Đúng là thứ bạn ăn hại mà, cơ hội tốt thế này lại bị nó làm hỏng, Lý Thạc Mẫn đi đằng sau nhìn chòng chọc vào lọn tóc đang vểnh lên lắc lư trên đỉnh đầu Từ Minh Hạo, thật sự chỉ muốn cạo sạch đám tóc vàng hoe như kiểu thiếu dinh dưỡng kia thôi.
Lý Thạc Mẫn ỉu xìu cho tới trưa, sau khi từ căn tin trở về là bắt đầu nằm úp sấp trên giường giả chết, Từ Minh Hạo cầm điện thoại tựa vào thành giường, mắt không rời màn hình, miệng khẽ lẩm bẩm một câu, "Ăn rồi ngủ, chỉ biết phát triển bề ngang bảo sao con gái người ta không thèm ngó ngàng gì tới mày."
Bị đâm chọc vào vết seo, Lý Thạc Mẫn lập tức gắt lên, "Còn cái thân như cây sậy của mày thì ngon lắm đấy, kiểu như tao gọi là cường tráng!"
"Hứ." Từ Minh Hạo cười khẩy, "Lại còn cường tráng? Nhìn cái bụng mày đi, phồng lên như đang đeo phao còn già mồm, cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-doc-chiem/831149/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.