Lý Thạc Mẫn cảm thấy hôm qua là một ngày quá tệ hại, bất kể nói từ phương diện nào cũng thế.
Lý Thạc Mẫn uể oải tới mức hiếm khi lắm
cậu và Từ Minh Hạo mới yên ổn nắm song song cạnh nhau trên chiếc giường đơn chật hẹp, câu được câu không tâm sự về những chuyện khi còn bé, nói một lúc tại chuyển sang chủ đề sau khi Từ Minh Hạo chuyển trường, cuối cùng Lý Thạc Mẫn đã được nghe Từ Minh Hạo kể lại sự việc phát sinh trong mấy năm họ không gặp nhau. Trong khi Từ Minh Hạo hời hợt trần thuật lại sự việc, Lý Thạc Mẫn vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt mỹ lệ kia, trong đầu cậu lúc này đang tràn đầy một đống mẹ nó mẹ nó mẹ nó, mà Từ Minh Hạo chỉ nhìn chằm chằm vào ván giường, ánh mắt không hề dao động, giọng điệu bình thản như đang kể về chuyện của một người khác.
Nói đúng ra thì từ đầu mối quan hệ của Từ Minh Hạo và Văn Tuấn Huy không hề giống bây giờ.
Khi đó Từ Minh Hạo vừa tới thủ đô không lâu, mẹ bắt đầu làm thủ tục chuyển trường cho cậu, Từ Minh Hạo từ nhỏ đã là một đứa trẻ khôn khéo, đi tới đâu cũng có thể hòa nhập dễ dàng, cho nên khi đến trường học mới cậu hoàn toàn không hề cảm thấy bị lạc lõng hay khó thích nghi gì cả, nếu cố tìm ra một điểm không quen thuộc để mà nói thì đại khái là mỗi ngày không còn được nghe Lý Thạc Mẫn ồn ào bằng cái giọng mềm mềm như cừu non nữa rồi.
Nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-doc-chiem/250619/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.