Bờ môi vẫn không ngừng phát nhiệt nóng ran, Lý Thạc Mẫn lún mình trong sofa, mười sáu năm cuộc đời lần đầu tiên cậu nhận lấy đả kích quá nặng nề thế này, cái loại đả kích không thể đỡ nổi!
Ảo não che mặt, Lý Thạc Mẫn nhớ tới một giấc mơ mình vẫn luôn mơ tới hồi cấp hai. Cậu và một cô bé tóc dài nắm tay tản bộ bên bờ biển, sau đó hai người trao nhau một nụ hôn dưới ánh mặt trời ấm áp. Gió biển mặn chát lướt qua khiến váy cô ấy khẽ bay bay, tất cả đều đẹp như tranh vẽ. Đó là lần đầu tiên Lee Donghyuck nhận thức về thứ tình cảm ngây thơ của mình, cho nên khi tỉnh lại cậu đã gọi điện kể ngay với Từ Minh Hạo. Lúc ấy Từ Minh Hạo còn cười thật lâu, cười xong thì ra vẻ thâm sâu mà nói: Thạc Mẫn nhà mình lớn rồi, cũng biết thích con gái là gì rồi. Lý Thạc Mẫn bị Từ Minh Hạo trêu đến nổi mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận cúp điện thoại, cũng từ khi ấy hình mẫu lý tưởng từ từ mơ hồ hình thành trong suy nghĩ non nớt của cậu. Bởi vậy trong nhận thức đơn thuần của Lý Thạc Mẫn, mỗi tình đầu của cậu phải là một cô gái xinh xắn, nụ hôn đầu tiên phải diễn ra trong khung cảnh lãng mạn mới đúng.
Nhưng ngày hôm nay, Lý Thạc Mẫn cảm thấy giấc mơ bé nhỏ của cậu đã vỡ vụn mất rồi.
Nụ hôn đầu tiên đã mất, ngay tại hành lang chật hẹp mờ tối trong nhà Văn Tuấn Huy, đối tượng là một thằng con trai thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-doc-chiem/250617/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.