Lý Thạc Mẫn đang ngủ mê mệt trong tiết tự học bất chợt bị tiếng động lớn phát ra từ bàn học đánh thức, cậu cau mày mở mắt, liếc nhìn bánh mì và sữa bò đang được đặt ngay ngắn trước mặt.
Lý Thạc Mẫn đờ đẫn hai giây, chuẩn bị vừi đầu tiếp tục ngủ, cái ghế bên cạnh bị người thô lỗ kéo ra, chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh "ken két" chói tai, Lý Thạc Mẫn nghiến rằng.
Một bóng người to cao cố co chân ngồi xổm trên ghế, tuy đang bận rộn như thế nhưng vẫn có thời gian nghiêng đầu nhìn bờ vai phập phồng vì cố hít thở sâu của bạn nhỏ bên cạnh.
Lý Thạc Mẫn gắng gượng kiềm chế đôi tay đang rất muốn đập bàn của bản thân, mãi một lúc lâu sau mới ổn định tâm trạng từ từ ngấng đầu, dùng cặp mắt thâm quầng lườm tên kia.
"Có rắm thì đánh, không có thì biến."
Bỏ qua sắc mặt khó coi của Lý Thạc Mẫn, Từ Minh Hạo thò tay vuốt vuốt mái tóc xoắn xoăn bù xù của cậu, cong cong cặp mắt đào hoa cười đến xán lạn, "Chậc, nhìn cái mặt phóng túng quá độ của mày đi, tối hôm qua lại lêu lổng ở chỗ quỷ nào đấy?"
Từ Minh Hạo rất đẹp, trên thực tế lúc cười nhìn như một đóa hoa ấy, vô cùng khả ái, mặc kệ cậu ta có làm sai chuyện gì chỉ cần cười một cái là người khác sẽ không nỡ tỏ thái độ khó chịu, từ nhỏ đến lớn Từ Minh Hạo đã dựa vào bản mặt ấy mà nhận được bao nhiêu thứ tốt, từ già đến trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-doc-chiem/250606/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.