“Hu hu….. hu hu….. hu hu…..”
“Hu hu……”
Thạch Nhạn Tam đau hết cả đầu, liên tục xua tay nói: “Được rồi, đệ đừng khóc nữa, khóc thì có ích gì?”
Hàn Nhạn Khởi nâng đôi mắt hồng hồng như bé thỏ nhỏ, vô cùng ủy khuất: “Tam tỷ đâu có gặp chuyện này nên mới nói thế.”
“Đệ…” Thạch Nhạn Tam bất đắc dĩ nhìn hắn: “Quên đi, nghĩ thông một chút, thật ra ở dưới cũng không sao cả.”
Hàn Nhạn Khởi lại không nhịn được khóc nấc lên: “Cái gì mà không sao cả. Hết hy vọng chịch Thịnh Lan thì thôi, giờ còn bị người ta nhìn thấy, đệ… đệ nên làm gì đây… hu hu…. Đệ thẹn với sư phụ.” Hắn nức nở như một đứa trẻ.
Chuyện này phải quay lại hai tiếng trước. Hàn Nhạn Khởi kế hoạch thất bại chỉ đành “bá vương ngạnh thượng cung”, đè trên người Minh Thịnh Lan giải quyết dục vọng.
Không ngờ dưới tầng lại xảy ra chuyện lớn, có người tới khách điếm Yên Chi tìm bắt Tề Tiểu Bạch. Tự dưng có người xa lạ bảo mình đi cùng hắn, đương nhiên Tề Tiểu Bạch khó chịu, mà tính tình đối phương cũng chẳng tốt lành gì, một câu không hợp lập tức lao vào đánh nhau.
Dù sao Tề Tiểu Bạch cũng là cháu trai của Hàn Nhạn Khởi, nếu để hai người phá tan nát chỗ này thì khách điếm sẽ phải tốn cả đống tiền sửa chữa. Thạch Nhạn Tam sao dám tùy bọn họ đánh tiếp nhưng nàng không có võ chỉ có thể gọi Dương Ý. Hiện tại đã qua nửa canh giờ, Thạch Nhạn Tam nghĩ Hàn Nhạn Khởi chắc chịch choẹt với Minh Thịnh Lan xong rồi, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-diem-cot/831353/quyen-2-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.