Trong khoảnh khắc ấy, Minh Thịnh Lan không cầm lòng nổi hôn lên môi Hàn nhạn Khởi, ai kêu không khí khi đó quá tốt, làm Hàn Nhạn Khởi bối rối cực kỳ, mặt căng đến đỏ bừng không nói ra lời. Trong lòng hắn vừa kinh hãi vừa ngượng ngùng, không biết xử lý thế nào.
Minh Thịnh Lan cười nói: “Sao ngươi không nói gì?”
Bây giờ Minh Thịnh Lan mới hơi thả lỏng, hôn môi với Hàn Nhạn Khởi mấy lần, hắn khẳng định trong lòng Hàn Nhạn Khởi không phải không có hắn, chỉ là chưa nhận ra mà thôi. Tuy vui sướng nhưng Minh Thịnh Lan cũng phiền muộn, làm sao để khiến hắn nhận ra đây?
Hàn Nhạn Khởi nhăn mặt, biểu cảm vô cùng quái dị, hắn cảm thấy bây giờ Minh Thịnh Lan còn cười tủm tỉm, vừa rồi không phải đùa giỡn đấy chứ?
Minh Thịnh Lan vỗ gương mặt hắn, bình tĩnh như thường, nói: “Học tiếp không?”
Hàn Nhạn Khởi sửng sốt chớp mắt một cái, rồi ngây ngốc: “Tiếp?”
Minh Thịnh Lan buồn cười, thật dễ bị người khác dắt mũi, sau này phải trông chừng cẩn thận mới được, nếu không bị bắt mất lúc nào không hay.
Ba ngày này Hàn Nhạn Khởi luôn ở cùng Minh Thịnh Lan, cùng ngủ cùng ăn, luyện các mánh khóe giường kỹ cùng đủ loại bí quyết khác nhau. Minh Thịnh Lan cũng thường ôm ôm hôn hôn khiến Hạn Nhạn Khởi luôn trong thế bị động, lại không dám hỏi Minh Thịnh Lan làm vậy là có ý gì.
Tự nhiên có người chợt thân thiết với mình, ai cũng muốn hỏi thử mà. Nhưng không hiểu vì sao từ ngày bị Minh Thịnh Lan hôn, hai người hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-diem-cot/831338/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.