Hàn Nhạn Khởi nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Hắn không nhịn được chọt chọt lưng Minh Thịnh Lan: “Thịnh Lan, ngươi ngủ chưa?”
“… Sao?” Đương nhiên Minh Thịnh Lan chưa ngủ, mỗi lần Hàn Nhạn Khởi nghiêng người, tim hắn lại rung lên.
Hàn Nhạn Khởi ấp a ấp úng: “Ta nói này… Ngươi không nhớ gì thật sao… những chuyện xảy ra khi ngươi trúng thuốc ấy.”
Minh Thịnh Lan ra vẻ trầm ngâm một lát, mới nói: “Có phải… ta bị người khác hôn không?”
Hàn Nhạn Khởi rất muốn nói ngươi không bị người khác hôn mà là ngươi hôn người khác, nhưng hắn chỉ có thể nén giận: “Hình như thế.”
Minh Thịnh Lan xoay người lại: “Sao lại là hình như, phải là phải, không phải là không phải.”
Mặt Hàn Nhạn Khởi đen lại: “Phải…”
Minh Thịnh Lan nói: “A, vậy ai hôn ta, sao ta cảm thấy quen thuộc thế nhỉ?”
Hàn Nhạn Khởi cả kinh, qua loa lấy lệ nói: “Ảo giác, nhất định là ảo giác.”
Minh Thịnh Lan khẽ cười một tiếng: “Ta thấy ngươi không nói thật, Nhạn Khởi ngươi không phải người biết nói dối.”
Hàn Nhạn Khởi phiền muộn nhìn hắn, hóa ra rõ thế à?
Minh Thịnh Lan bỗng nhiên nói: “Nhạn Khởi, ta hỏi ngươi, sau này ngươi có muốn ở cùng nam nhân không?”
Hàn Nhạn Khởi có chút cao hứng khi hắn chuyển đề tài, rúc trong chăn, nghĩ nghĩ: “Ta cũng không biết, phải xem hắn có danh khí không đã.”
Minh Thịnh Lan nói: “Nếu là ta thì sao… Giống Diễm Qua trên người ta ấy?”
“A?” Hàn Nhạn Khởi ngây người một chút, cười nói: “Ngươi đừng nói đùa, ngươi chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-diem-cot/831335/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.