Theo tiếng dồn dập của nhịp trống, Hàn Nhạn Khởi cùng Mai Tạp Gia nửa ngồi nửa đứng dưới đất, tay Hàn Nhạn Khởi vòng quanh eo Mai Tạp Gia, Mai Tạp Gia ngửa mặt về phía sau, quyến rũ nhìn xuống dưới đài.
Hàn Nhạn Khởi chậm rãi đứng lên, nâng Mai Tạp Gia dậy, lúc này hai chân Mai Tạp Gia đã mềm nhũn.
Hai người đi xuống hậu đài, Mai Tạp Gia chỉnh đốn trang phục, hành lễ với Hàn Nhạn Khởi. Nàng dùng tiếng Hán lưu loát nói: “Hôm nay cảm ơn công tử.”
Hàn Nhạn Khởi cười khổ nói: “Đây vốn là trò đùa dai của bạn ta, hắn bỏ ta vào trong rương gỗ. Là ta hại ngươi mới đúng.”
Mai Tạp Gia cười nói: “Ta vẫn muốn cảm ơn công tử, vì ngài đã giúp ta hiểu cái gọi là núi cao ắt có núi cao hơn”
Hàn Nhạn Khởi xấu hổ đỏ cả mặt, nói: “Không có gì, Mai tiểu thư, ta phải về rồi, bạn của ta còn đang chờ ta.”
Mai Tạp Gia gật đầu, lại bỗng cười rộ lên, nói: “Ta không phải họ Mai.”
Hàn Nhạn Khởi hùng hổ đẩy cửa ra, mắng Tề Tiểu Bạch té tát: “Khốn nạn!”
Tề Tiểu Bạch ủy khuất nói: “Ta đâu có bỏ ngươi vào trong rương đâu.”
Hàn Nhạn Khởi sửng sốt, à phải rồi. Nhưng hắn vẫn không cam lòng, trừng mắt liếc Tề Tiểu Bạch, nói: “Câm miệng.” Sau đó nhìn về phía Úy Thành Bích.
Úy Thành Bích cười hì hì sáp tới ôm lấy hắn nói: “Nhạn Khởi, ta chỉ là đùa một chút thôi, dù sao ngươi cũng không bị gì, còn được thân thiết với mỹ nhân nữa nha.”
Hàn Nhạn Khởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-diem-cot/831327/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.