“Không xong, không xong rồi!” Cửa phòng “phanh” một tiếng bị đẩy ra. Hai dáng vẻ giống nhau như đúc xuất hiện ở cửa. Gương mặt nhỏ nhắn của Thâu Hương Thiết Ngọc tràn đầy kinh hoảng: “Công, công tử, không tốt, Lâm Hương Loan điên rồi!”
Hàn Nhạn Khởi kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Điên rồi?”
Minh Thịnh Lan sắc mặt ngưng trọng, nghe có chuyện theo bản năng hỏi: “Mau nói rõ ràng, trưa nay còn tốt sao tự nhiên nổi điên?”
Thâu Hương vỗ ngực trả lời: “Bọn em cùng Lan Kinh tỷ tỷ đi tới chỗ Lâm Hương Loan lấy chút đồ thì thấy nàng ta cầm kiếm chém người lung tung, y như kẻ điên. Hù chết bọn em rồi. Công tử, chúng ta mau đi thôi, nhỡ đâu bà điên kia chém tới đây thì biết làm sao?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Nàng ta rốt cuộc bị cái gì? Ngươi không hỏi thăm rõ ràng à?”
Gương mặt nhỏ của Thâu Hương nhăn lại: “Bọn em nào dám hỏi, nàng ta cứ cầm kiếm quơ quạng tùm lum.”
Minh Thịnh Lan trầm giọng nói: “Chúng ta đi xem, nếu ầm ĩ ra mạng người…”
Nếu ầm ĩ ra mạng người, có hắn ở đây Lâm Hương Loan tất nhiên sẽ bị bắt giữ.
Động tĩnh bên này của bọn Minh Thịnh Lan quấy rầy đến Tề Tiểu Bạch, hắn đi tới cửa, hỏi: “Sao vậy?”
Minh Thịnh Lan đáp: “Lâm Hương Loan không biết xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên cầm kiếm chém người. Chúng ta đang muốn đi coi thử.”
Tề Tiểu Bạch cười cười: “Cữu cữu cũng đi sao, vậy ta đi nữa. À mà, cẩn thận con điên đó làm ngươi bị thương.”
Hàn Nhạn Khởi trừng mắt liếc Tề Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-diem-cot/250569/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.