Hàn Nhạn Khởi đang ngủ say, chợt cảm giác lỗ tai ngứa ngứa, có người bên cạnh gọi hắn…
“Cữu cữu, cữu cữu?”
Hàn Nhạn Khởi trở mình, mơ màng nói: “Đợi chút nữa rồi dậy…”
“Cữu cữu, thức dậy ăn sáng.”
Hàn Nhạn Khởi đem chăn trùm kín đầu: “Không ăn!”
“Cữu cữu… Cữu cữu…” Thanh âm kia đúng là âm hồn bất tán, còn đưa tay đẩy Hàn Nhạn Khởi. Hàn Nhạn Khởi bị đẩy đến phát cáu, trở tay kéo người đến bên giường, sau đó nhìn cũng không nhìn, tay phải ấn vài cái, lỗ tai lập tức thanh tịnh.
Như chúng ta đã biết, động tác kia không có khả năng là công phu điểm huyệt bình thường.
Vì thế chờ đến khi Hàn Nhạn Khởi chậm rãi mở mắt ra, nửa ngồi dậy thấy Tề Tiểu Bạch ngồi dựa ở bên giường, nhìn chằm chằm hắn vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Hàn Nhạn Khởi hồi tưởng một chút, nói: “Cháu trai Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy?”
Tề Tiểu Bạch thong thả nói: “Cữu cữu thủ đoạn không tồi, nhìn không ra cữu cữu ta là một cao thủ.”
Hàn Nhạn Khởi thoáng suy nghĩ, hiểu được hắn nói cái gì, cười ngọt ngào: “Quá khen, chê cười rồi.” Đây là nguyên tắc từ trước đến nay của Hàn Nhạn Khởi, người ta khen mình thì mình phải khiêm tốn.
Tề Tiểu Bạch nụ cười cứng đờ, không nghĩ tới Hàn Nhạn Khởi mặt dày như thế…
Hắn nói: “Cữu cữu có thể rời giường? Chúng ta còn phải dùng bữa sáng.”
Hàn Nhạn Khởi ừm một tiếng, xốc chăn lên. Tề Tiểu Bạch híp mắt nhìn. Hàn Nhạn Khởi mặc áo lót màu thuần trắng, tuy có che nhưng chẳng biết tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-diem-cot/250555/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.